[Thập Niên 90] Nữ Phượng Hoàng

Chương 287: Chương 287: Ngoại truyện – Hạ Văn (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cố Nguy thuận thế áp chế cô đối mắt với cô nói: “Nếu anh đối với người khác cũng như vậy, em sớm đã ghen rồi mọi người trên cả nước đều bị ăn dấm của em tới chết.”

Hạ Thanh vòng qua cổ anh ra vẻ hung ác nói: “Nếu anh dám em liền cắt đầu lưỡi anh cho anh không nói được nữa, nhìn anh còn có thế miệng lưỡi trơn tru như vậy được sao.”

Cố Nguy cúi đầu cười hôn lên môi cô, vừa hôn vừa nói: “Như vậy em không tiếc?”

Hạ Thanh sớm đã chìm đắm trong nụ hôn của anh.

Sau khi Hạ Văn tốt nghiệp, vấn đề về chuyện yêu đương của cô ấy trở thành tâm điểm của cả gia đình, mấy chị em nói rằng họ sẽ giới thiệu thanh niên trẻ đẹp cho cô ấy, nhưng cô ấy đã từ chối vì bận công việc không có thời gian.

Với vai trò là một phiên dịch viên mới vào nghề, Hạ Văn quả thực rất bận rộn, ngoài công việc, cô ấy còn phải tự học hỏi, không ngừng tích lũy và nâng cao khả năng chuyên môn của mình.

Cứ như vậy sau ba năm, Hạ Văn bằng nỗ lực của bản thân, đã vượt qua kỳ thi tư pháp vào Bộ Ngoại giao và trở thành một phiên dịch viên, phiên dịch viên trình độ xuất sắc, ngoại hình trong sáng dịu dàng trở thành hội trưởng.

Thành công trong sự nghiệp khiến cô ấy tự tin hơn, nhưng khi tuổi cô ấy càng lớn thì mẹ cô trở nên lo lắng khi thấy cô đã hai mươi lăm tuổi rồi vẫn chưa tìm được bạn trai.

“Sao con lại thế này? Ở tuổi của con ba chị gái của con cũng đã kết hôn rồi.”

“Mẹ, chúng con không thể vì kết hôn mà đi kết hôn ngay được, phải cân nhắc gặp được người thích hợp.”

“Vậy mỗi ngày con vội vàng đi làm, rốt cuộc khi nào mới có thể gặp được người thích hợp?”

Giống như nói mình tương lai nhất định có thể lấy được người có thành tựu gì đó, cho tới bây giờ vẫn chưa nhìn thấy cố gắng của anh, mỗi ngày đều thấy ở nhà ngủ ai có thể tin tưởng anh ấy một ngày nào đó sẽ thành công đây?

Đối mặt với hàng loạt câu hỏi của Lý Tú Cầm, Hạ Văn không hề lộ ra chút hoảng sợ, trên mặt vẫn nở nụ cười tao nhã: “Thật khó lý giải chuyện giống như số mệnh, mẹ nhìn con bây giờ không phải rất tốt sao tự mình có thể nuôi sống bản thân, tất cả tiền cần thanh toán đều có thể tự chi. Con ở thủ đô lớn như vậy tự xây cho mình một cái nhà ở thành phố, mẹ, mẹ phải thấy vui mừng cho con mới phải chứ.”

Lý Tú Cầm gần như bị cô ấy làm cho lạc đề trong giây lát, kéo lại vào giây phút cuối cùng: “Mẹ cảm thấy rất vui cho con nhưng con có người yêu mẹ càng thấy vui mừng hơn.”

Hạ Văn dùng át chủ bài của mình, ôm mẹ làm nũng nói: “Mẹ, con biết rồi, mẹ cứ yên tâm, con sẽ tự kết hôn mẹ không cần phải lo lắng nhiều, bây giờ con là con gái duy nhất còn lại trong gia đình mẹ chẳng nhẽ không suy nghĩ muốn con ở bên cạnh mẹ lâu thêm vài năm nữa sao?”

Bây giờ Lý Tú Cầm cuối cùng cũng đầu hàng: “Được rồi, mẹ nói hết mức với con rồi, con muốn làm gái già cũng được. Dù sao mấy chị của con còn tốt hơn, mẹ với cha con chính là lo chuyện vô ích.”

Nhà họ Hạ có bốn cô con gái, người lớn nhất là giáo viên nhân dân, người thứ hai gây dựng sự nghiệp mở công ty, người thứ ba là giáo viên Đại học Thanh Đại, tuổi còn trẻ đã bước vào ngưỡng cửa của một chuyên gia kinh tế học thuật mới xuất sắc, con gái thứ tư là phiên dịch của Bộ Ngoại giao, tiếp xúc đều là cán bộ lãnh đạo cấp nhà nước, cũng đã từng theo các đồng chí lãnh đạo đi công tác nước ngoài.

Từng nuôi nấng bốn cô con gái ưu tú như vậy, Lý Tú Cầm và Hạ Chí Dân đều được báo chí địa phương bàn tán xôn xao, ở địa phương đối nhân xử thế nói chuyện hăng say.

Nói đến Hạ Văn thì không phải không có người theo đuổi cô ấy mà ngược lại, có rất nhiều người khác giới theo đuổi cô ấy, từ sinh viên cùng trường, đồng nghiệp sau giờ làm việc và cả những lãnh đạo cấp cao có sự nghiệp thành đạt, những vị khách nước ngoài từng tiếp xúc với cô ấy cũng bày tỏ thiện cảm.

Cô gái xinh đẹp luôn khiến cho người ta để ý tới, cô gái xinh đẹp lại cố gắng thì càng làm cho kẻ khác thêm ngưỡng mộ trong lòng.

Sở dĩ Hạ Văn không đi bước đó, ngoài việc thuận theo lòng mình mà không gặp được người mình thích, một lý do khác là cô ấy biết rõ muốn gặp được người mình thích nhất thì bản thân phải đủ tốt, những lời mà lúc trước chị ba nói “Nếu bạn là người thơm, bướm sẽ tự nhiên đến”, đã ăn sâu vào tâm trí của cô ấy.

Hôm đó trời mưa, Hạ Văn làm thêm giờ ở đơn vị, tan sở đứng ngẩn người vì quên mang ô, băn khoăn không biết nên đợi mưa tạnh hay đi thẳng vào đường xem có thể đón được taxi không.

Đợi mấy phút đồng hồ, thấy cơn mưa không có ý định tạnh, thậm chí còn có chiều hướng ngày càng lớn, Hạ Văn đành mặc kệ khoác ba lô lao vào trong mưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.