Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khi cô ấy bước xuống bậc thềm, một chiếc ô tô dừng lại trước mặt, ngồi trong xe là một lãnh đạo trẻ của Bộ Ngoại giao tên là Thích Lăng Vân, nhưng anh ta đến từ Cục Thông tin mà Hạ Văn là từ bộ phiên dịch tuy rằng ngẫu nhiên sẽ chạm mặt ở đơn vị còn công việc rất ít gặp nhau.
Thích Lăng Vân hạ cửa sổ đối mặt với cô ấy nói: “Đi đâu? Tôi chở cô.”
Hạ Văn nhìn anh ta do dự vài giây vẫn mở cửa lên xe.
Túi mắc mưa Hạ Văn lên xe sau đó đặt túi ở trên đùi lau giọt nước ở trên mặt, nhìn về phía trước nói cảm ơn với Thích Lăng Vân.
“Cảm ơn anh, chủ nhiệm Thích, anh đưa tôi tới nhà ga phía trước là được.”
Thích Lăng Vân giương mắt nhìn qua kính về phía sau, bởi vì bị mưa xối trên trán cô ấy từng giọt từng giọt rơi xuống ướt đẫm, làm nền cho làn da càng thêm trắng nõn khuôn mặt cũng càng thêm xinh đẹp.
Thật ra anh ta nhìn thấy Hạ Văn đứng ở cửa mới từ văn phòng đi ra, nhanh chóng lái xe còn sợ cô ấy sẽ đột nhiên rời đi nếu bước ra từng bước tự nhiên sẽ không nửa đường quăng cô ấy xuống.
“Không cần, dù sao tôi cũng muốn về nhà, tiện đường.”
Hạ Văn khó hiểu nâng mi cô ấy còn chưa có nói nhà mình ở đây làm sao chủ nhiệm Thích đã nói tiện đường rồi.
“Kia…”
Hạ Văn tự tìm từ hỏi, không cẩn thận cùng với Thích Lăng Vân nhìn nhau qua gương một cái, cô ấy cuống quýt rời tầm mắt đi.
Thích Lăng Vân là thanh niên ở bộ ngoại giao nổi danh đầy hứa hẹn, cha là quan ngoại giao, mẹ là hoạ sĩ, gia thế tốt diện mạo anh tuấn, người rất có năng lực. Chỉ mới ba mươi tuổi đã là chủ nhiệm tất cả mọi người đều nói trò giỏi hơn thầy, sau này có khi sẽ có thành tựu hơn cả cha.
Hạ Văn là cô gái trẻ tuổi, có cô gái trẻ nào lại không thích một chàng trai trẻ đầy triển vọng như vậy đâu. Dù kiểu thích này chỉ là sự tán thưởng, chưa đạt đến mức yêu nhưng cô gái vẫn tim đập nhanh hơn và cảm thấy ngại ngùng khi đối diện với người khác phái.
Thích Lăng Vân cong khéo môi cười, nhưng anh ta chỉ cười lướt qua giây lát cũng không làm cho Hạ Văn phát hiện ra.
“Tôi ở nhà trọ gần đó gặp qua cô, cô trọ ở chỗ đó phải không?”
Hạ Văn gật đầu, tin lời của Thích Lăng Vân.
“Đúng, tôi trọ ở đó.”
“Thì tiện đường.”
Không biết sao Hạ Văn nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại có cảm giác không thể biết đạt được nhưng bây giờ cô ấy không biết đó là gì.
Xe đi trong mưa yên tĩnh Thích Lăng Vân là người ít nói, Hạ Văn cũng không biết nói gì Thích Lăng Vân không chỉ là lãnh đạo mà còn là nam thần, điều này làm cho Hạ Văn nói không lên lời.
Có lẽ Thích Lăng Vân cũng phát giác ra bầu không khí không tốt, thế nhưng anh ta lại chủ động mở miệng nói chuyện.
“Cô tới bộ ngoại giao lâu chưa?”
“Một năm.”
Thích Lăng Vân gật đầu: “Tôi nhìn cô thường xuyên tăng ca, hôm nay là cuối tuần sao không nghỉ ngơi?”
Hạ Băn cười quay đầu: “Ở nhà cũng không làm gì, rất nhàm chán trong tay có công việc cứ làm thôi.”
Thích Lăng Vân lại hỏi: “Không cần ở cạnh bạn trai sao?”
Hạ Văn nghe thấy vấn đề này ngây người, nhìn về phía trước Thích Lăng Vân đang chuyên tâm lái xe, giống như trong lúc vô ý nói ra vấn đề này cô trả lời: “Tôi không có bạn trai.”
Thích Lăng Vân cong khoé môi, không tiếng động nở nụ cười tuy rằng anh ta đã sớm biết đáp án nhưng nghe cô ấy nói như vậy vấn rất vui mừng.
“Là bởi vì công việc bận rộn quá không có thời gian tìm bạn bè sao?”
Hạ Văn cảm thấy không mấy vấn đề này quá mức cá nhân không thích hợp, tuy nhiên, các lãnh đạo lớn tuổi trong đơn vị thường quan tâm đến vấn đề tình cảm của những người trẻ tuổi, thậm chí còn giúp giới thiệu đối tượng, từ góc độ này, biểu hiện của chủ nhiệm Thích cũng không quá bất thường, vấn đề duy nhất là chủ nhiệm Thích còn quá trẻ, hoàn toàn không giống người thích tám chuyện tình cảm.
Hạ Văn cụp mắt xuống không trả lời, Thích Lăng Vân cũng không quan tâm, mở nhạc của xe lên, tiếng nhạc piano nhẹ nhàng đã điều chỉnh bầu không khí trong xe. Hạ Văn không còn căng thẳng như vậy nữa.
Lúc xe đi vào tiểu khu chuẩn xác không sai vị trí dừng lại dưới tầng nhà trọ nơi Hạ Văn ở, nói không ngạc nhiên là giả, nếu nói tình cờ gặp ở tiểu khu, ngay cả cô ở tòa nhà bao nhiêu cũng không phải là ngẫu nhiên chứ?
Mặc dù chưa từng nói yêu đương nhưng cô ấy không phải là một cô gái không biết gì, chưa kể còn có ba chị gái và anh rể thường xuyên thể hiện tình cảm, mưa dầm thấm đất cô ấy đối với tình cảm nam nữ cũng có phần hiểu biết, không phải cô tự mình đa tình mà bình thường không có xuất hiện cùng chủ nhiệm Thích, làm sao có thể hứng thú với dáng vẻ của cô ấy được.
Mặc kệ Hạ Văn nội tâm dao động như thế nào trên mặt anh ta vẫn không có bất kì biểu hiện gì ra ngoài, còn hào phóng nói lời cảm ơn anh ta, mở cửa xe chuẩn bị rời đi.
“Từ từ.”