Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Giọng Thích Lăng Vân vang lên Hạ Văn trong lòng căng thẳng quay đầu chỉ thấy anh ta đưa cái ô qua.
“Đừng để ướt mưa, cái ô này cô cầm dùng đi.”
Hạ Văn nhận lấy với khuôn mặt đỏ bừng, cảm ơn anh ta một lần nữa và bước ra khỏi xe mà không nhìn lại, cô ấy trong lòng rất xem thường suy nghĩ của mình lúc đó, tự trách mình đã xem quá nhiều bộ phim truyền hình lãng mạn mới có thể nghĩ rằng anh sẽ nói “không mời tôi lên nhà ngồi sao” hoặc là thổ lộ tình cảm, nhưng cô ấy lại quên nghĩ ra một điều, rõ ràng cô ấy đã đến trước toà nhà cô trọ rồi, mấy bước chân căn bản không thể bị ướt mưa được vì sao Thích Lăng Vân lại làm điều thừa thãi đưa ô cho cô như vậy?
Thích Lăng Vân ở trong xe mỉm cười nhìn dáng vẻ cô chạy trối chết, xoay vô lăng lái xe đi hướng khác, anh nói đã gặp cô ở gần tiểu khu là sự thật, bởi vì anh cũng sống trong tiểu khu này, nhưng anh sống ở đây với mục đích không đơn thuần mà thôi, nếu không với xuất thân của anh ta tuyệt đối không thể xuất hiện ở một nơi ở rẻ tiền như vậy.
Hạ Văn về đến nhà liền đi tắm, sau khi tắm xong cô ấy nấu cho mình một bữa tối thịnh soạn, mì om đậu, thanh long bổ miếng, bông cải xào, cô ấy còn chọn một bộ phim nghi lễ cảm động bằng nguyên âm tiếng Anh vừa xem vừa ăn.
Khi thấy nam chính giả vờ tiện đường đưa nữ chính về nhà, vắt óc tìm đề tài trò chuyện với nữ chính, cô ấy lại nghĩ đến Thích Lăng Vân, để tránh cho mình suy nghĩ miên man Hạ Văn liền tắt video đi để phòng thân ngược lại đi xem tin tức thời sự.
Cô làm việc trong bộ ngoại giao mỗi ngày cần phải hiểu biết các tin tức mới mẻ, phòng ngừa một ngày nào đó dùng đến mà luống cuống tay chân không biết.
Cơ hội vĩnh viễn chỉ giữ lại cho người có chuẩn bị cô ấy vẫn hiểu được đạo lý này, cho nên rất nguyện ý dành nhiều thời gian học tập hơn nhưng người khác, làm phong phú bản thân nhưng làm được điều này hoàn toàn rất khó.
Buổi tối hôm nay Hạ Văn thế nhưng mơ thấy Thích Lăng Vân, trong mơ anh mặc tây trang đeo cà vạt, tay cầm bó hoa hồng đi về phía cô thổ lộ.
“Văn Văn, anh thích em trước đó đã rất thích, mời em nhận anh làm bạn trai.”
Đêm khuya, đột nhiên Hạ Văn từ trong mơ tỉnh lại cảm thấy bản thân ban ngày suy nghĩ nhiều nên đêm làm mơ thấy điều đó, chứ làm sao lại mơ thấy anh ta được!
Kể từ hôm đó, cô chưa từng gặp lại Thích Lăng Vân tận vài ngày, nghe nói anh đã ra nước ngoài công tác, nhưng Hạ Văn vẫn muốn tìm cơ hội trả dù lại cho anh.
Một tuần sau, rốt cuộc hai người cũng gặp lại nhau trong dịp tiếp đãi một vị khách nước ngoài. Ngày đó anh mặc bộ tây trang thẳng thớm, đeo cà-vạt màu xanh đen, trên cà-vạt có họa tiết hình thoi, trong là lớp sơ-mi trắng, dưới là đôi giày da màu đen, dáng người dong dỏng cao nổi bật giữa đám đông, mặt tựa quan ngọc.
Trong công việc, hai người họ không liên quan gì tới nhau, chỉ có thế đứng ở hai góc xa xa trong hội trường nhìn. Anh vuốt cằm chào cô, Hạ Văn cũng mỉm cười đáp lại.
Hội nghị kết thúc, lúc Hạ Văn và những người lãnh đạo khác lên đường trở về, vừa hay chạm mặt anh ở cửa hội trường.
Cấp trên của Hạ Văn cũng quen biết với Thích Lăng Vân, cười nói: “Tiểu Thích à, chưa về nữa sao, có phải lát nữa vẫn còn chuyện cần làm không?”
Thích Lăng Vân gật đầu: “Đúng vậy, chủ nhiệm Tần, mọi người tính về cơ quan hả?”
Không biết có phải là ảo giác của Hạ Văn không nhưng cô cảm thấy lúc Thích Lăng Vân nói chuyện đã nhìn về phía cô hai lần, nhưng một nhân vật nhỏ bé như cô đâu thể tùy tiện xen ngang vào câu chuyện giữa các ông lớn được, chờ họ nói xong, Hạ Văn lập tức rời khỏi đó cùng với chủ nhiệm Tần.
Sau khi về chỗ làm không bao lâu thì đã tới giờ tan làm, trong lúc Hạ Văn đứng chờ ở bến xe, chiếc xe màu đen có rèm che lại xuất hiện, Thích Lăng Vân ngồi ở ghế lái nói với cô: “Lên xe, tôi đưa cô về.”
Mặc dù cảm thấy hơi ngoài ý muốn, Hạ Văn vẫn ngoan ngoãn lên xe.
“Chủ nhiệm Thích, tôi còn tưởng anh sẽ không rời khỏi hội trường sớm như vậy.”
“Phần còn lại không cần tôi phải giám sát.”
Có ai thấy cấp lãnh đạo phải ở lại đến cùng chưa. Anh đưa vị khách nước ngoài tới khách sạn xong thì về luôn, bữa tối sẽ do một vị chủ nhiệm khác phụ trách đi cùng.
“Chủ nhiệm Thích, dù của anh vẫn còn ở chỗ tôi, nhưng giờ tôi không có mang theo, còn để ở cơ quan.”
“Không sao.”
Một cây dù thôi, không phải đồ quan trọng gì, trả hay không cũng vậy, nhưng lại có thể làm cớ để hai người gặp nhau lần nữa, và điều đó rất đúng với Thích Lăng Vân.
“Cô gọi thẳng tên tôi đi, đã ngoài giờ làm việc rồi, không cần trang trọng vậy đâu.”