Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hạ Văn mấp máy môi, mất tự nhiên cúi đầu vén sợi tóc mai bên thái dương, lúc ngẩng đầu lên, trong mắt cô lấp lánh ánh sao trời, khóe môi cũng không kiềm được khẽ nhếch, cửa sổ dính đầy bọt nước nên cô không thể nhìn rõ phong cảnh hai bên đường, nhưng dưới ánh sáng rực rỡ phản chiếu từ những bóng nước, cô nhìn thấy đóa hoa tình yêu đang ngầm nở rộ trong lòng.
Từ đó trở đi, Thích Lăng Vân trở thành tài xế riêng của Hạ Văn, chỉ cần không phải đi công tác, dù đi làm hay tan tầm về nhà đều có anh đưa đón, còn cây dù kia ư, sau khi trả lại cho Thích Lăng Vân thì vào một ngày mưa tầm tã, em nó lại trở về với Hạ Văn rồi.
“Tôi không để ý, tới lúc tan làm mới nghe mọi người nói hôm nay là đêm thất tịch.”
Thích Lăng Vân vừa lái xe vừa nói, giọng điệu vô cùng tự nhiên, như đang tán gẫu bình thường mà thôi.
“Ừm, hình như vậy thật.”
Thích Lăng Vân nhìn cô một lúc, cười hỏi: “Tôi đã đặt bàn ở nhà hàng XX rồi, cô có đồng ý lấy thân phận bạn gái ăn tối cùng tôi không?”
Hạ Văn giương mắt, đối diện với ánh nhìn đầy mong đợi của anh, lời từ chối chẳng thể thốt ra khỏi miệng.
Cô đỏ mặt đáp: “Được thôi, vừa hay tôi cũng không có bạn trai.”
Thích Lăng Vân nhếch mép, nếu không phải đang trên đường cao tốc, hẳn là anh sẽ không bình tĩnh được như bây giờ.
Anh hỏi tiếp: “Vậy hãy để anh làm người yêu của em cả đời nhé.”
Sau khi hai người kết hôn, Hạ Văn phát hiện, Thích Lăng Vân thật ra không phải kiểu người thích nói lời ngon tiếng ngọt, có thể anh đã nói hết tất cả lời âu yếm trong đời lúc đang theo đuổi cô rồi, nhưng cô lại cố tình thích dáng vẻ dù không nói những chuyện gì cũng làm đến nơi đến chốn của anh.
Ví dụ như mỗi lần Hạ Văn đi công tác về khuya, anh đều sẽ đứng chờ cô ở sân bay, tặng cô một bó hồng rực lửa cùng với một cái ôm ấm áp và nụ hôn sâu sắc.
Hay những lúc anh chẳng màng đêm đông giá rét mà chạy cả nửa thủ đô chỉ để mua cho cô món điểm tâm mà cô thích ăn nhất, còn mình thì lẳng lặng ngồi một bên nhìn cô ăn.
Những lúc cô bị bệnh, anh sẽ thức trắng đêm để chăm sóc cho cô, sờ trán kiểm tra nhiệt độ, rồi mớm cô uống thuốc, uống nước.
Hạ Văn cảm thấy, từ lúc quen với anh, năng lực hành động của cô dần thoái hóa, sắp ngang với mấy bạn nhỏ luôn rồi. Anh là người yêu, cũng là anh trai, khiến cô mỗi ngày đều như ngâm mình trong hũ mật vậy.
Cuộc gặp mặt giữa Hạ Văn và bố mẹ chồng cũng khá hài hước.
Sau khi yêu đương với Thích Lăng Vân gần một năm, Hạ Văn dẫn Thích Lăng Vân về gặp người nhà, dù là bố mẹ hay các chị đều rất hài lòng với Thích Lăng Vân, bởi vì bố của Thích Lăng Vân đảm nhận chức vụ đại sứ thường trực ở nước X, mẹ cũng đi theo ông ấy, nên cô vẫn chưa có cơ hội được diện kiến bố mẹ của Thích Lăng Vân.
Vào thế vận hội Olympic diễn ra ở Athena năm 2004, Hạ Văn theo chân lãnh đạo đến tham sự lễ khai mạc thế vận hội Olympic ở Athena, đại sứ thường trực – ông Thích Sưởng Hải đã có mặt tại hiện trường, nhưng lúc đầu Hạ Văn chỉ chú tâm vào công tác phiên dịch nên không hề biết ông đại sứ đang có mặt tại đây chính là ba của Thích Lăng Vân, tới lúc chủ nhiệm Tần nhắc cô thì cô mới ngẩn ra.
“Tiểu Văn, cô có biết đây là ai không, ông ấy chính là ba của chủ nhiệm Thích đó.”
Hai mắt Hạ Văn mở lớn, ngạc nhiên quay sang nhìn ông, người đàn ông nho nhã kia cũng đang mỉm cười nhìn cô, nhìn kỹ thì đúng là trông ông rất giống với Thích Lăng Vân.
“A, rất xin lỗi, chú Thích, cháu thật sự không để ý.”
Thích Sưởng Hải mỉm cười xua tay: “Không sao, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau mà, chú thấy cháu hiện đang rất bận nên không tới bắt chuyện với cháu thôi, tối mai cháu có thời gian ăn cơm với chú không?”
Hạ Văn đỏ mặt đồng ý.
Buổi tối, sau khi trở lại khách sạn, cô lập tức gọi điện cho Thích Lăng Vân, kể anh nghe chuyện xấu hổ hôm nay.
“Lúc đó đầu óc em quay cuồng hết cả lên ấy, còn nữa, sao trước đấy anh không nhắc em?”
Ở đầu dây bên kia, Thích Lăng Vân mỉm cười: “Anh nghĩ em biết, sợ nói nhiều em sẽ khẩn trương. Nhưng gặp nhau rồi cũng hay, mai mốt trong nhà sẽ có thêm một đề tài thú vị để trò chuyện.”
Anh không nói cho Hạ Văn biết rằng mẹ anh đã gọi điện cho anh, nói rằng bố rất hài lòng về Hạ Văn, khen là trên người cô tỏa ra mùi hương thuần khiết và tự nhiên, có thể nói lời đánh giá này của ông rất cao.
Hôm sau, sau khi hoàn thành xong công việc, Hạ Văn xin phép chủ nhiệm Tần, rồi ngồi lên xe mà bố Thích và mẹ Thích đã sắp xếp, đến ăn bữa tối với họ.
Là đại sứ thường trực nước ngoài, hai vợ chồng Thích Sưởng Hải được chính phủ sắp xếp cho một căn biệt thự loại nhỏ để ở, trước biệt thự trồng đủ loại hoa tươi, hợp với màu trắng của biệt thự mang tới nét đẹp đậm chất cổ điển, rất phù hợp với bầu không khí của thành phố này.