Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau khi vào nhà, cô ngồi xổm xuống mở vali, lấy chocolate ra ngoài: “Em mang về rất nhiều chocolate, ngày mai về mang một ít cho Mạnh Trạch, em còn mua cho dì một bộ sản phẩm chăm sóc da.”
Ngoài ra, thứ quý nhất chính là chiếc cà vạt màu xanh lam đậm. Trong cửa hàng miễn thuế, giáo sư Chu bọn họ dạo quanh cửa hàng, cô cảm thấy màu này rất hợp với Cố Nguy nên tiện tay mua về.
Cô lấy chiếc cà vạt ra, ngẩng đầu lên hỏi: “Anh có thích không? Anh đeo lên chắc là rất đẹp.”
Có lẽ là nụ cười của cô khiến Cố Nguy chếnh choáng, hay do cồn phân giải phóng ra năng lượng, anh chợt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Cố Nguy kéo Hạ Thanh đứng dậy, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt cô. Hạ Thanh cụp mí mắt, không dám nhìn anh, tim đập loạn xạ.
“Thanh Thanh, chúng ta đã là vợ chồng rồi.”
Giọng khàn và trầm này giống lời thì thầm nỉ non. Anh nói xong, vuốt ve gương mặt của Hạ Thanh rồi hôn lên đó. Nụ hôn này khác với lúc nãy, cô có thể cảm nhận anh không kiềm nén dục vọng của mình nữa, hung hăng muốn xé nuốt cô vào bụng. Chẳng mấy chốc hai chân của Hạ Thanh mềm nhũn, tựa vào người anh mới miễn cưỡng đứng vững, đột nhiên hai tay của Cố Nguy dùng sức, nhấc bổng cô lên không, ôm trở về phòng ngủ.
Không biết từ khi nào, chiếc gối đơn trên đầu giường phòng ngủ đã đổi thành gối đôi, nhưng giờ đây Hạ Thanh cơ bản không để ý đến chi tiết nhỏ nhặt này.
Cố Nguy không mở đèn phòng ngủ, đèn ngoài phòng mơ hồ chiếu sáng, đập vào mắt, mông lung mờ ảo, hơi thở giao nhau, xúc giác càng thêm nhạy cảm. Hạ Thanh nằm trên giường, Cố Nguy chống người ở phía trên.
“Thanh Thanh, Thanh Thanh của anh.”
Mồ hôi trên trán của Cố Nguy túa ra, cơ thể giống như sợi cung đang căng, kiểu như chạm nhẹ thì sẽ đứt. Hạ Thanh nhắm chặt mắt, giống đóa hoa thủy tiên chập chờn trong cơn mưa phùn.
“Thanh Thanh, có hơi đau, em cố chịu nha.”
Anh nói, ngậm lấy đôi môi cô, một động tác, Hạ Thanh ư a rên đau. Cố Nguy hôn dịu dàng lên môi cô, như thể muốn hôn đi tất cả sự khó chịu trong cô.
“Ngoan, hôn thì sẽ không đau nữa.”
Anh nói xong, vuốt ve lưng cô, vô cùng kiên nhẫn mà dỗ dành một đứa trẻ vậy.
Trong một đêm, Hạ Thanh từ một cô gái trở thành một người phụ nữ. Muốn hỏi cô có cảm nhận ra sao, chỉ có thể dùng một từ để khái quát, đó chính là mệt.
Cô giống như búp bê vải rách bị anh giày vò tới lui, cuối cùng thật sự không chịu nổi, khóc lóc cầu xin trong lòng anh thì Cố Nguy cúi đầu hôn lên nước mắt cô, sau đó ôm chặt lấy cô rồi phóng thích lần cuối cùng.
Hạ Thanh ngủ đến trưa mới dậy, cơ thể bị nghiền áp, lại mệt mỏi, cả người không còn chút sức lực nào. Lúc cô tỉnh dậy, rèm cửa đã đóng lại, dù là ban ngày nhưng phòng ngủ vẫn tối om. Cô nhúc nhích người muốn đổi tư thế ngủ thì phát hiện ngay cả động tác đơn giản như thế cũng khiến cô mất nhiều sức.
Cô kéo chăn lên, nhớ lại mọi chuyện của tối qua, giống như một giấc mơ không chân thật vậy. Trong nhận thức của cô, Cố Nguy là một người khiêm tốn, tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết, ai ngờ sau khi cởi đồ thì hoàn toàn trở thành dáng vẻ đó. Ngay cả vóc dáng của anh cũng không phải kiểu thư sinh nho nhã mà là vóc người mặc đồ thấy gầy, cởi ra thấy rắn chắc.
Cô vươn tay bật đèn trên tủ đầu giường để xem thời gian, phát hiện đã sắp mười hai giờ. Hạ Thanh vốn định hôm nay về trường, bây giờ đã chậm trễ nửa ngày rồi.
Cô vừa ra nước ngoài hơn mười ngày, chưa kể đã bị chậm các môn tại trường, còn có báo cáo buổi giao lưu mà giáo sư Chu dặn cô điều chỉnh. Môn học thì dễ bù, tìm bạn học hay giáo viên chủ nhiệm lớp để mượn giáo trình là được. Nhưng báo cáo thì phải mau chóng suy nghĩ để viết và nộp bài.
Hạ Thanh vội vàng ngồi dậy, vừa đứng dậy thì thắt lưng đau nhói khiến cô xém chút phải nằm trở lại giường. Lúc này Cố Nguy đúng lúc đẩy cửa đi vào, anh mặc đồ bộ màu xám trong nhà, bớt đi một phần sắc bén, trông anh có vẻ lười biếng hơn.
Anh vốn nghĩ Hạ Thanh vẫn còn ngủ, thấy cô đã đứng dậy thì hơi ngỡ ngàng.
“Anh nghĩ em vẫn còn đang ngủ? Em vẫn ổn chứ? Có khó chịu chỗ nào không?”
Anh biết tối qua mình đã mất kiểm soát, vốn định lướt qua liền thôi, nhưng sự giao hoà giữa thân tâm quá tuyệt vời. Đối với anh mà nói cũng là một trải nghiệm mới lạ, anh không nhịn được mà ôm lấy cô đòi hỏi hết lần này tới lần khác.
Hạ Thanh thấy anh đi tới bên giường, ngồi cạnh bên cô, cô kéo chăn trong tay lên che ngực. Tuy hai người đã là vợ chồng thật sự, nhưng cô vẫn chưa làm được mức thành thật như thế.
“Anh nói xem, em sắp tan thành từng mảnh rồi đây.”
Cô liếc anh, bày tỏ sự bất mãn trong lòng, nhưng trong mắt của Cố Nguy thì cô giống mèo con giương nanh múa vuốt, giả bộ hung dữ, chỉ cần giơ móng vuốt là có thể hù dọa người khác mà thôi.