Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chẳng qua anh chỉ hôn lướt qua, bây giờ quan trọng nhất là đăng ký kết hôn, còn chậm trễ nữa thì người ta thật sự sẽ tan làm mất.
Sở dĩ Cố Nguy có sổ hộ khẩu của Hạ Thanh là lúc trước Hạ Lâm bọn họ mang từ dưới quê lên. Dùng xong thì đưa cho Hạ Thanh, cô sợ để trong ký túc thì lạc mất nên nhờ Cố Nguy mang đi cất, không ngờ hôm nay đúng lúc dùng đến.
Trước khi xuống xe, Hạ Thanh nhìn vào gương và chỉnh lại tóc tai của mình, bao gồm cả những mỹ phẩm trang điểm đơn giản. Da cô trắng nõn, trạng thái nhìn thoáng qua không cần son phấn cũng rất ổn, chỉ lấy son môi ra thoa một chút, sắc anh đào khiến toàn bộ gương mặt của Hạ Thanh càng thêm xinh đẹp.
Cố Nguy mặc vest đi giày da, Hạ Thanh mặc áo sơ mi trắng. Lúc hai người tay trong tay bước vào Ủy ban, đôi mắt của đám đông sáng rỡ, một cặp xứng đôi như vậy hiển nhiên không phải thường thấy.
“Chào anh, xin hỏi đăng ký kết hôn ở chỗ nào ạ?”
Nhân viên chỉ vào một gian bên trong, nhiệt tình đáp: “Bây giờ chưa có ai, hai người đi thẳng vào đi.”
Cố Nguy cười và cảm ơn.
Điền vào mẫu, sao chép thông tin, chụp ảnh, chưa tới nửa tiếng đồng hồ thì tờ hôn thú đã ra lò. Hạ Thanh nhìn sổ đỏ trong tay, thầm nghĩ nếu ở hiện tại, thao tác tiêu chuẩn sau khi cầm giấy kết hôn chính là đăng Weibo hoặc vòng bạn bè.
Cố Nguy ôm eo của Hạ Thanh và hôn lên trán.
“Bây giờ chúng ta đi ăn thôi.”
Hạ Thanh hỏi: “Có cần gọi điện cho trong nhà biết không?”
Đăng ký kết hôn là chuyện lớn, chuyện vui thì nên chia sẻ với mọi người.
Cố Nguy gật đầu: “Em gọi cho người nhà biết đi, ngày mai mẹ anh về ăn cơm rồi hẵng nói, để cho bà ấy bất ngờ.”
Hạ Thanh đồng ý, cô ở trên xe gọi điện về nhà, sau bảy tám hồi chuông, Lý Tú Cầm nghe máy.
“Alo!”
“Mẹ, là con, Tiểu Thanh ạ.”
“Ồ, Tiểu Thanh à, con từ nước ngoài về rồi hả?”
“Con vừa mới về, con gọi điện là có chuyện muốn nói với mẹ. Hôm nay con và Cố Nguy đã đăng ký kết hôn rồi ạ.”
“Hả? Đăng ký kết hôn? Hôm nay là ngày gì, ngày hai mươi tháng tám dương lịch, thích hợp cưới gả. Ừm, ngày này cũng không tệ.”
Hạ Thanh nghe tiếng xoạch xoạch trong điện thoại thì biết Lý Tú Cầm đang lật cuốn lịch, cũng may hôm nay là ngày tốt, nếu không thì mẹ cô nhất định sẽ cằn nhằn mất.
“Mẹ, con nói cho mẹ nghe để mẹ vui ạ.”
“Được, mẹ vui lắm, con có nói chuyện này với dì Vương chưa?”
“Vẫn chưa, con báo cho mẹ biết trước thôi ạ.”
“Vậy con đừng quên nói với dì Vương một tiếng, dì ấy biết chắc sẽ rất vui. Còn nữa, trong nhà không có chuyện gì, con đừng lo. Ở đó cũng tốt, ở bên Cố Nguy cũng tốt.”
“Mẹ, con biết rồi, mẹ yên tâm. Tụi con tự biết lo cho mình ạ.”
Bữa ăn đầu tiên sau khi đăng ký kết hôn là món Trung theo chuẩn Michelin. Cố Nguy gọi rượu vang, ăn món Trung một lúc lâu, Hạ Thanh xem chút cảm động đến rơi nước mắt. Cô đánh giá sự sắp xếp này, hiển nhiên Cố Nguy vô cùng chu đáo, anh biết sau khi cô về nước thì chắc chắn muốn ăn món Trung nhất.
Hạ Thanh cảm nhận được sự chu đáo của anh, tâm trạng rất tốt. Vì uống rượu nên gò má ửng đỏ, đôi mắt cũng ngấn nước. Cố Nguy cũng uống không ít, nhưng đối với anh mà nói thì thứ khiến người ta say nhất không phải là rượu mà là người ở trước mặt.
Sau khi ăn xong, hai người rời khỏi nhà hàng, nắm tay nhau đi dạo trên con phố yên tĩnh. Gió đêm thổi nhẹ, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy ngôi sao và mặt trăng.
Đêm tháng mười tại thủ đô có hơi lạnh, Cố Nguy ôm Hạ Thanh và hỏi: “Em có lạnh không?”
Hạ Thanh lắc đầu: “Không lạnh, có thể là do uống rượu nên có chút nóng.”
Anh ‘ừm’ một tiếng chứ không thả tay ra.
Hai người đi được một quãng, anh lên tiếng: “Thanh Thanh, chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi. Em dọn ra khỏi trường, chúng ta sống chung được không?”
Hạ Thanh ngước mắt nhìn anh, màn đêm che khuất gương mặt đỏ ửng của cô nhưng lại không che được đôi mắt ngấn nước mang vẻ thẹn thùng.
Cô đã hiểu ý của anh, nhưng giống như anh đã nói, đăng ký kết hôn chính thì đã là vợ chồng, cô vẫn nhớ anh đã kiềm chế bản thân như thế nào vì lo cho mình. Lúc đó cô từng nghĩ, nếu tiếp tục, cô sẽ thuận theo mà tiếp nhận. Chính ngay lúc này, sau khi anh im lặng hồi lâu thì mới đưa ra yêu cầu này, cô không cách nào thản nhiên từ chối được, vì cô cũng yêu sâu đậm người đàn ông này.
Cố Nguy không có được câu trả lời của cô, lại lên tiếng hỏi lần nữa: “Em có đồng ý không?”
Hạ Thanh lấy hết dũng khí mà gật đầu: “Được, vậy thì dọn ra ngoài. Dù sao sớm muộn gì cũng phải dọn.”
Đây là đáp án dành cho anh, cũng là lời an ủi bản thân.
Đúng vậy, có gì mà xấu hổ chứ. Dù sao họ cũng đã đăng ký kết hôn, còn hơn một tháng nữa thì sẽ tổ chức đám cưới. Sớm vài ngày muộn vài hôm thì có sao, cùng lắm thì bị đám bạn cùng phòng chế giễu vài câu, so với tâm ý của anh thì điều này hoàn toàn cũng chẳng là gì.
Cố Nguy mỉm cười, ôm chặt lấy cô.
Hạ Thanh theo anh về chung cư cùng chiếc vali của cô.