[Thập Niên 90] Nữ Phượng Hoàng

Chương 238: Chương 238: Sau khi Hạ Lâm kết hôn (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Cảm ơn, tôi rất vui vì bà có thể đến đây, tôi còn tưởng bà ở nước ngoài không kịp trở về chứ. Đây là ông bà sui gia, đây là con rể lớn nhà tôi.”

“Xin chào, mọi người đều gặp mặt lần đầu, sau này sẽ thành người thân.”

Lý Tú Cầm và Hạ Chí Dân mỉm cười phúc hậu, không nói gì nữa, Lưu Dự ở bên cạnh giúp đỡ hỏi han.

Khoảng mười giờ, xe hoa dừng trước khách sạn, người nhà và phần lớn quan khách đã đợi sẵn.

“Cô dâu đến rồi.”

Trình Giang xuống xe trước, nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt quen thuộc thì vẫy tay chào mọi người. Anh ấy đi tới phía bên kia xe, duỗi tay dắt Hạ Lâm xuống, đến giờ trình diễn của cô dâu rồi!

“Mẹ ơi, cô dâu đẹp quá.”

Một đứa trẻ được mẹ ôm trong ngực khen cô dâu thật xinh đẹp, người lớn xung quanh nghe xong rối rít gật gù, trêu chọc hỏi: “Cô dâu đẹp nhỉ? Lớn lên con có muốn kiếm một cô dâu xinh như vậy không?”

Đứa bé nghiêm túc gật đầu, mềm mại đáp lại từ ‘muốn’ rõ to khiến người lớn không khỏi phì cười.

Lễ cưới không có các tiết mục biểu diễn văn nghệ thịnh hành như ở tương lai, sau khi cô dâu chú rể lên sân khấu trao nhẫn và nâng ly mời rượu, hai chị em Hạ Thanh và Hạ Văn giúp đỡ Hạ Lâm thu tiền biếu.

Nhà họ Cố không chỉ có Cố Nguy mà bà cũng đến, bọn họ đi cùng với Trình Giang, cộng thêm mối liên hệ với hai chị em Hạ Lâm mà quan hệ càng thân thiết hơn.

Chẳng qua bọn họ không ngồi cùng bàn với Hạ Thanh nên không có thời gian nói chuyện, đến lúc mời rượu thì gặp nhau nói vài câu, bà mời cả nhà họ Hạ đến đại viện ăn cơm.

Khoảng một giờ chiều, tiệc cưới kết thúc, phần lớn khách mời đã rời đi, chỉ còn lại mấy người họ hàng thân thiết, bọn họ muốn đi cùng đôi vợ chồng trẻ đến phòng tân hôn.

Phòng tân hôn vẫn là căn phòng Hạ Lâm ở trước đây, căn nhà mới mua có diện tích rộng hơn phải tạm gác lại bởi vì không kịp lắp đặt thiết bị. Bọn họ dự định tìm một công ty trang trí để lên phương án thiết kế sau khi kết hôn. Theo một nghĩa nào đó, đây chính là bất động sản đầu tiên của họ. Hạ Lâm hy vọng nó có thể phù hợp với ý tưởng và yêu cầu của họ một cách hoàn hảo nhất.

Sau khi đến phòng tân hôn, đám người trẻ lập sòng bài, người lớn thì ngồi trên sô pha uống trà tán gẫu. Hạ Lâm trở về phòng thay một bộ quần áo khác, một bộ sườn xám cách tân màu đỏ thêu hoa mẫu đơn phú quý được đặt may hơn hai tháng trước. Ban đầu cô ấy thích vải màu hồng đào hơn do hợp màu da, cuối cùng cô ấy vẫn chọn màu đỏ theo ý kiến ​​của người lớn.

“Chị, tất cả phong bì nhận được hôm nay đều ở đây, chị có muốn ghi vào sổ sách không?”

Nhận tiền lì xì cũng chú ý có qua có lại, hôm nay Hạ Lâm nhận của người khác, sau này nhất định phải trả lại. Từ hôm nay trở đi, cô ấy chính là con dâu nhỏ được người thân và bạn bè công nhận của nhà họ Trình rồi.

“Tối rồi nói sau, hiện tại bên ngoài nhiều khách như thế.”

Hạ Thanh rất muốn hỏi cô ấy một câu “Chị chắc chắn buổi tối chị có thời gian à?”, nghĩ lại vẫn không nói gì.

Sau khi ăn cơm xong thì đến chương trình náo động phòng, mấy người lớn đều rút lui, dư lại toàn đám thanh niên lắm chiêu trò, đó là ‘ngũ tử đăng khoa’, ‘tiền tài như nước’.

Ngũ tử đăng khoa là cô dâu và chú rể ngậm hai đầu sợi dây thừng, chính giữa sợi dây buộc một điếu thuốc đang cháy, sau đó cắm năm que diêm vào trong hoa quả đặt lên bàn. Dưới tình huống không chạm vào nhau, hai người phải phối hợp đốt năm que diêm kia.

Trò chơi này rất dễ đối với Trình Giang, anh ấy kêu Hạ Lâm đừng di chuyển, tự mình xê dịch đốt năm que diêm.

“Qua chuyện này có thể thấy Giang Tử rất thương vợ nha.” Đám bạn của Trình Giang trêu chọc.

“Nói nhảm, vợ ai người ấy thương, tôi không tin mấy người tìm được cô vợ như hoa như ngọc lại không thương.”

Bạn nối khố gật đầu tán thành: “Chắc chắn sẽ thương yêu rồi.”

Luật chơi của trò ‘tiền tài như nước’ cũng rất đơn giản, cô dâu nhét đồng xu vào trong tay áo chú rể, đi xuyên từ tay áo trái sang tay áo phải, trong lúc đó không được để đồng xu rơi và phải xuyên qua ngực chú rể.

Trò này đúng là dành cho cô dâu, không quá phận nhưng rất mờ ám, Trình Giang đang nằm trên giường, Hạ Lâm di chuyển đồng xu cách một lớp quần áo.

Hai người nằm sấp, ánh mắt của Trình Giang cứ nhìn chằm chằm mặt Hạ Lâm. Mọi người cứ ‘oa oa’ hét lên khiến cả khuôn mặt của Hạ Lâm đỏ bừng, may mà cuối cùng đồng xu cũng bình yên lăn ra khỏi ống tay phải. Trình Giang cầm đồng xu, hai tay kéo Hạ Lâm lại khiến cô ấy ngã nhào vào trong ngực, mọi người lại được một trận ồn ào.

“Được rồi, mọi người xem náo nhiệt cũng đủ rồi, kế tiếp là hình ảnh không thích hợp với trẻ con, không thấy Giang Tử không thể chờ được nữa à. Ai về nhà nấy thôi, có vợ thì về nhà ôm vợ, không có vợ thì mau đi tìm vợ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.