[Thập Niên 90] Nữ Phượng Hoàng

Chương 239: Chương 239: Sau khi Hạ Lâm kết hôn (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn nối khố của Trình Giang đứng ra chủ trì đại cục, mọi người cười một tiếng rồi tự giác rời đi, ba chị em Hạ Thanh cũng giúp đỡ tiến khách ra cửa rồi tạm biệt chị hai và anh rể.

Khuôn mặt Hạ Lâm còn đang ửng hồng, dưới ánh đèn lại càng quyến rũ ý vị hơn, ngay cả Hạ Thanh cũng cảm thấy xinh đẹp, càng không nói đến ánh mắt Trình Giang như sắp phun ra lửa.”

“Mấy em trở lại khách sạn thế nào? Chị kêu Trình Giang đưa về nhé?”

“Không cần đâu chị, xe của em đang đậu bên dưới, chị đừng lo lắng cho bọn em.”

Hôm nay là đêm tân hôn của bọn họ, ai lại không hiểu chuyện sai chú rể đi đưa đón chứ.

Hạ Lâm nhìn mấy chị em rời đi, cô ấy vừa đóng cửa đã đụng phải lồng ngực nóng bỏng, những nụ hôn của Trình Giang bao phủ đôi môi cô ấy. Lúc này không phải chỉ lướt qua mà thuận theo tâm ý tiến hành theo chất lượng.

Hạ Lâm đáp lại, bởi vì hơi thiếu oxy mà chân cô ấy như nhũn ra, đành phải vịn vai Trình Giang, dịu dàng thở hổn hển bên tai anh ấy: “Đừng ở chỗ này, chúng ta về phòng đi.”

Dứt lời, trời đất xoay vòng, Trình Giang đã bế ngang cô ấy lên quay về phòng.

Trên giường trải đầy hoa quả khô tượng trưng cho ‘sớm sinh quý tử’, Trình Giang vén chăn lên, hoa quả khô rơi đầy đất. Hạ Lâm nằm trên đệm, Trình Giang chống một tay bên cạnh cô ấy, tay kia cởi nút áo sơ mi, ánh mắt vừa sâu thẳm vừa nguy hiểm khiến nhịp tim Hạ Lâm nhảy lên dữ dội.

Đêm xuân ấm áp, uyên ương nghịch nước, kết hợp hoàn mỹ, ngày hôm sau Hạ Lâm không hề bất ngờ dậy trễ.

Khi tỉnh dậy thì Trình Giang không có ở trong phòng, Hạ Lâm chuẩn bị đứng lên thì những vết tích và đau nhức trên cơ thể khiến cô ấy nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra vào đêm qua. Chính xác hơn phải là rạng sáng, cô ấy không nhớ rõ bản thân ngủ khi nào nhưng chắc chắn phải hơn một giờ.

Cô ấy mặc đồ ngủ bước xuống giường, không thấy bóng dáng Trình Giang trong phòng. Hạ Lâm hơi nghi ngờ, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, đợi đến khi đi ra đã thấy anh ấy đang bày bát đũa lên bàn ăn. Nghe được tiếng mở cửa, anh ấy nhanh chóng nhìn sang, khóe miệng hiện lên nụ cười, ánh mắt sáng ngời vô cùng có thần.

“Dậy rồi hả? Anh còn tưởng em muốn ngủ thêm một lát nữa.” Trình Giang chỉ vào đồ ăn trên bàn: “Anh ra ngoài mua đồ ăn sáng, vẫn còn nóng, trước tiên ăn chút gì đã.”

Ngày thứ hai sau đám cưới phải về đại viện ăn cơm với cha mẹ và anh chị, không được quá muộn, Trình Giang vốn cũng định sau khi về mới đánh thức Hạ Lâm, không ngờ cô ấy đã rời giường trước rồi.

Anh ấy đi qua đỡ Hạ Lâm ngồi xuống, cúi đầu quan tâm hỏi bên tai cô ấy: “Em khỏe chứ? Có thấy khó chịu chỗ nào không?”

Sắc mặt của Hạ Lâm càng đỏ hơn, cô ấy không quen yếu đuối nhu nhược trước mặt Trình Giang nên mím môi không chịu yếu thế. Trình Giang vuốt ve mặt khuôn mặt vợ mình, mỉm cười. Anh ấy thích dáng vẻ ngượng ngùng này của Hạ Lâm, đây là nét đẹp có một không hai chỉ dành riêng cho anh ấy.

Trình Giang mua cháo, sữa đậu nành, bánh bò, bánh tiêu và mấy quả trứng luộc nước trà cho bữa sáng. Hạ Lâm uống cháo trước, Trình Giang lột vỏ một quả trứng luộc nước trà đặt vào đĩa nhỏ trước mặt cô ấy. Trong lòng Hạ Lâm vô cùng ngọt ngào, những chi tiết nhỏ như vậy mới có thể hiện rõ sự quan tâm và yêu thương của một người đàn ông.

Uống hết nửa bát cháo, Hạ Lâm mới chợt nhớ ra cô ấy còn chưa tính tiền biếu nhận được hôm qua.

Cô ấy hỏi: “Mấy giờ chúng ta xuất phát?”

Trình Giang giơ tay nhìn đồng hồ: “Mười giờ mười đi, tới nhà tán gẫu một chút là đến giờ cơm.”

Ý của anh ấy là nếu gần đến giờ ăn mới về thì có vẻ không tôn trọng người lớn lắm nên thong thả một tí, người một nhà trò chuyện một hồi rất tốt. Dù sao bình thường mọi người đều bận rộn công việc, chỉ có ngày lễ tết mới có dịp tụ tập một chỗ, lần này cũng vì chuyện kết hôn của hai người mà cha mẹ với anh chị mới xin nghỉ ba ngày.

“Vẫn còn một khoảng thời gian, em kiểm tra tiền biếu hôm qua đã, em sợ lát nữa cha mẹ sẽ hỏi.”

Dù sao khách mời đến tiệc cưới hôm qua đều là bạn bè thân thích của nhà họ Trình, mặc dù ba mẹ Trình không động vào số tiền này nhưng cũng sẽ hỏi han mấy câu.

Trình Giang cảm thấy Hạ Lâm nói rất đúng, gật đầu đồng ý.

“Em ăn ít quá, em ăn hết trứng gà đi rồi chúng ta cùng nhau tính.”

Hạ Lâm mỉm cười và gật đầu, vô cùng vui vẻ trước sự săn sóc của chồng.

“Được rồi, cùng nhau tính sẽ rất nhanh.”

Sau khi ăn xong, Trình Giang rửa chén, cất thức ăn thừa vào trong tủ lạnh, Hạ Lâm lấy tất cả phong bì đỏ ra bắt đầu đếm.

“Đây là tiền mừng của cha mẹ, hai bên cộng lại khoảng hai vạn tệ. Đây là phong bì của anh chị cả, một ngàn tệ, Tiểu Thanh cũng một ngàn tệ, Tiểu Văn sáu trăm tệ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.