Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hạ Lâm không đòi tiền của hồi môn từ cha mẹ, vì vậy Lý Cẩm Tú đổi thành tiền mừng, nhà họ Trình cũng giống y hệt, cực kỳ hiếm thấy. Anh chị cả thì tặng ít hơn, dù sao lúc chị cả kết hôn, ba chị em cô ấy cũng không cho gì mà chung tiền mua quà tặng. Tiểu Thanh tặng khá nhiều, tuy cô không có công việc nhưng Hạ Lâm biết rõ cô có nguồn thu nhập khác. Huống chi mấy tháng sau Tiểu Thanh cũng muốn kết hôn, số tiền này sẽ nhanh chóng trả lại.
Khiến Hạ Lâm cảm động là Tiểu Văn, cô gái nhỏ còn đang đi học, tiền này đều bản thân tiết kiệm được đấy. Hạ Lâm vô cùng cảm động, nhớ rõ tấm lòng của em gái, quyết định sau này trợ cấp cho con bé nhiều một chút, mua quần áo mới mời ăn cơm… Dù sao có người chị là cô ấy ở đây, cô ấy sẽ không để em gái thấy tủi thân.
Phần còn lại là của anh trai, chị dâu Trình Giang và thân thích nhà họ Trình. Tổng cộng hơn năm vạn tệ, là một khoản không nhỏ.
Hạ Lâm vui vẻ mỉm cười, giống như bé hồ ly thích ăn thịt: “Trước tiên để dành số tiền này, nếu không đủ chi phí trang trí thì lấy ra dùng.”
Trình Giang cong môi cười: “Được, tất cả nghe theo em, tiền trong nhà đều do em quản lý.”
Ở khách sạn, hôm nay cả nhà họ Hạ sẽ đến nhà họ Lục ăn cơm, sáng sớm Lý Tú Cầm đã muốn gọi điện cho con gái thứ hai nhưng bị Hạ Hòa ngăn lại.
“Mẹ, Tiểu Lâm tỉnh lại sẽ gọi cho chúng ta, chúng ta đừng làm quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của họ.”
Hạ Hòa là người trong quá khứ, cô ấy biết em hai sẽ không dậy sớm được. Nghe xong, Lý Tú Cầm cũng hiểu ý, thời đại khác nhau, lúc bà ấy kết hôn sáng hôm sau phải dậy sớm nấu cơm cho cha mẹ chồng, không dám ngủ đến tự nhiên tỉnh dậy. Từ đó xem ra, đám trẻ ngày nay hạnh phúc hơn các bà các mẹ hồi xưa nhiều.
“Vậy thì chờ con bé gọi tới, chúng ta làm việc của mình trước.”
Hơn mười giờ Cố Nguy đến khách sạn đón người, Hạ Thanh lái một chiếc xe chở một nhà chị cả, Cố Nguy thì chở Lý Tú Cầm và Hạ Chí Dân.
Bà bắt đầu chuẩn bị từ sáng sớm, sợ dì giúp việc bận quá làm không kịp nên người phục vụ đưa đồ ăn tới còn giúp đỡ sửa soạn nguyên liệu nấu ăn.
“Hôm nay có trẻ con, cô nhớ chuẩn bị một ít đồ ăn cho bọn trẻ, làm trứng hấp và thịt viên nhỏ, nhạt một chút, đừng mặn quá.”
Dì gật đầu: “Dạ, tôi sẽ chú ý.”
Đồ ăn nhà họ Cố rất thanh đạm, sức khỏe ông không tốt lắm, không thể ăn mặn, bà lại xem trọng việc dưỡng sinh.
Một khi con người không còn áp lực cuộc sống thường sẽ theo đuổi hưởng thụ về mặt tinh thần, bà thuộc giai đoạn này. Cuộc sống bà ấy không có áp lực, đương nhiên muốn chăm sóc sức khỏe thật tốt. Có như vậy mới có thể ở bên cạnh con cháu lâu dài, đồng thời còn phải chăm sóc ông nữa. ‘Ngàn vàng khó mua được bạn già’, không ai có thể chăm sóc ông chu đáo hơn bà ấy, dù sao hai người cũng đã đi cùng nhau cả một đời.
Hai vợ chồng Lý Tú Cầm không nói nhiều, sau khi lên xe hỏi thăm vài câu thì im lặng. Cố Nguy chủ động báo cáo tình hình chuẩn bị đám cưới cho bọn họ, hai ngày trước đều bận rộn chuyện kết hôn của Hạ Lâm, không có thời gian chú ý tới bên Hạ Thanh lắm.
“Bác trai bác gái, phòng tân hôn của cháu và Tiểu Thanh đã sửa xong rồi, cháu có thể sắp xếp để hai người tới quan sát nếu muốn.”
Lý Tú Cầm liếc chồng mình, bọn họ vẫn đang đắm chìm trong sự không nỡ khi con gái thứ hai về nhà chồng. Bỗng nhiên nhắc đến phòng tân hôn của con gái thứ ba, trong lòng không khỏi lộp bộp một tiếng. Thế nhưng Cố Nguy đã nói ra, từ chối cũng không tốt.
“Được, ngày mốt chúng ta sẽ về quê, về phần thời gian cụ thể, cháu xem rồi sắp xếp.”
Lý Tú Cầm và Hạ Chí Dân đã từng đến đại viện nên không có cảm giác gì. Hạ Hòa và Lưu Dự lại là đầu tiên. Đài canh gác cao ngút, binh lính trong trang phục cảnh sát được trang bị súng ống và kiến trúc nguy nga trang trọng khiến bọn họ khắc sâu ấn tượng, đồng thời càng thêm hiểu biết về nhà họ Cố.
Sau khi xuống xe, bà tiếp đón bọn họ rất niềm nở, đặc biệt là Tiểu Bảo, bà đúng là yêu thích không nỡ buông tay.
“Đứa bé này ngoan quá, bà chỉ muốn giữ bé lại không cho mấy người mang về.”
Bà ôm Hiên Hiên vào trong lòng, nắm tay Hiên Hiên hỏi: “Cháu nói đi Hiên Hiên, cháu có bằng lòng ở lại nhà bà nội không, mỗi ngày nội đều cho cháu ăn ngon.”
Nơi nào có trẻ con, tâm điểm chú ý luôn đổ dồn về phía đứa trẻ, không cần phải lo lắng không có chủ đề nói chuyện. Hơn nữa bọn họ có thể nhìn ra, bà thật sự rất thích Hiên Hiên.
“Ngày đầu tiên đứa trẻ đến nhà, bà đặc biệt chuẩn bị một số đồ tốt đã được khai quang trong chùa, đeo cho đứa trẻ.”