Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bà lấy ra một chiếc khóa nhỏ bằng vàng, kiểu dáng rất tinh xảo, thích hợp cho trẻ con đeo. Nhưng sao Hạ Hòa có thể cứ thế nhận được, không ngừng từ chối.
“Cháu xem, chúng ta đều là người nhà, không phải nên mua ít đồ cho con cháu trong nhà à? Hơn nữa nơi này còn có một tập tục, lần đầu tiên gặp mặt phải tặng quà.”
Tục này là có thật, ở nhà cũ nhà họ Hạ cũng có, chẳng qua lễ gặp mặt ở quê chỉ xem trọng tấm lòng, không hào phóng như bà.
Điều khiến Hạ Hòa cảm động nhất là lúc ăn cơm, bà đặc biệt chuẩn bị cho Hiên Hiên sữa bò, canh trứng gà và cá viên nhỏ, tất cả đều thứ bé có thể ăn được.
“Cháu cám ơn dì rất nhiều.”
Bà mỉm cười xua tay: “Chút chuyện nhỏ này đáng là gì? Người trong nhà đừng khách sáo, cứ tự nhiên như đang ở nhà.”
Trên bàn cơm, bà cường điệu khen ngợi Hạ Thanh, nói cô hiểu chuyện thế nào, tri kỷ, thông minh thế nào khiến cô nghe xong vô cùng xấu hổ.
Sau bữa ăn, bà bàn bạc chuyện đám cưới với hai vợ chồng Lý Tú Cầm.
“Chị đã liên hệ với khách sạn rồi, đó là khách sạn Dân Tộc trên phố Trường An. Tiệm này đã mở hơn ba mươi năm, tên của nó còn do thủ tướng đặt đấy.”
Thủ tướng chắc chắn là sự tồn tại thiêng liêng và rực rỡ trong lòng phần lớn nông dân, vợ chồng Lý Tú Cầm không biết khách sạn bốn sao có nghĩa là gì nhưng khi nghe nói tên khách sạn do thủ tướng đặt, trong lòng bọn họ tự nhiên dâng lên sự tôn kính.
“Thủ tướng đã nói vậy thì nhất định rất tốt.”
Bà gật đầu: “Đúng vậy, bọn họ đã tiếp đón rất nhiều đoàn khách nước ngoài đến Trung Quốc, chị đã nhờ người ta đặt tiệc cưới ở đó.”
Kể từ khi biết nhà họ Trình đặt tiệc cưới ở khách sạn Kiến Quốc, bà đã bắt đầu tính toán nơi bày tiệc cưới của mình. Hai chị em lần lượt kết hôn, nhà mình không thể bị nhà người ta vượt mặt được. Nghĩ tới nghĩ lui, bà quyết định chọn khách sạn Dân Tộc, đây chính là khách sạn được xây dưng sau mười năm thành lập đất nước đấy.
“Đúng là vất vả cho chị, chị xem, bọn em chẳng giúp đỡ được cái gì.”
“Ông bà sui gia đừng nói vậy, giúp đỡ con cháu nhà mình mà, càng bận càng thấy hạnh phúc. Chị cũng luôn xem Tiểu Thanh như con gái mình, lời này nói được thì làm được. Vì vậy hai người cứ yên tâm về lễ cưới của Tiểu Thanh và Cố Nguy.”
Nhà họ Cố tốt với con gái, Lý Tú Cầm đều thấy trong mắt, sao lại lo lắng được. Bà chỉ vui mừng vì lúc đầu nghiến răng chịu đựng cho con gái đi học, bây giờ nhìn lại, tất cả cực nhọc đều đáng giá.
Buổi chiều, Cố Nguy lại đưa họ đến biệt thự Tây Sơn, mấy người Lý Tú Cầm cũng đến đây lần đầu tiên. Nhìn thấy ngôi nhà màu trắng trên đỉnh núi, có vườn hoa và ban công, tất cả đồ dùng trong nhà đều đã chuẩn bị đầy đủ, ngoại trừ hài lòng chỉ có hài lòng.
Ngay cả Hạ Hòa cũng nói: “Tiểu Thanh, em thật sự rơi vào ổ phúc rồi.”
Em hai cũng gả cho người tốt, nhưng sự nghiệp của bọn họ đang ở giai đoạn đầu phát triển. Cuộc sống không cao không thấp, ngẩng đầu lên thì không bằng người khác nhưng cúi đầu xuống lại chẳng thấy ai hơn mình. Mà Hạ Thanh, tuy bản thân cô vẫn còn là một sinh viên nhưng Cố Nguy lại có sự nghiệp thành công, hoàn toàn có năng lực mang lại một cuộc sống giàu có sung túc cho cô.
Anh có thể tiện tay mua biệt thự hoặc xe sang, đây đều là những thứ nằm trong khả năng của anh, không liên quan gì đến gia đình.
Quan trọng hơn là người lớn nhà họ Cố rất yêu thương Hạ Thanh, hơn nữa yêu ai yêu cả đường đi, bọn họ cũng rất nhiệt tình với người nhà cô ấy, đây là chuyện vô cùng hiếm thấy.
“Dạ, em biết.”
Hạ Thanh mỉm cười, ánh mặt xuyên qua cửa sổ chiếu vào mặt cô, ánh mắt cô lại rơi trên người Cố Nguy đang đứng trong sân. Dường như anh có cảm giác quay đầu lại, hai người nhìn nhau mỉm cười.
Hạ Lâm gặp mẹ chồng cũng rất suôn sẻ, cả nhà ăn cùng nhau một bữa cơm. Mẹ Trình dặn dò bọn họ cứ sống thoải mái, gặp khó khăn gì trong sinh hoạt thì cứ nói với bọn họ, những thứ khác thì không hỏi tới.
Hạ Lâm cũng từng nghi ngờ có phải cha mẹ chồng không thích cô ấy hay không, Trình Giang lại nói là cô ấy suy nghĩ quá nhiều.
“Nhà bọn anh là như vậy đấy, em xem, bọn họ cũng không quản anh quá chặt.”
Nếu nhà anh có loại tính tình này thì lúc công ty quảng cáo của Trình Giang gặp khó khăn đã không bỏ mặc rồi. Chỉ có thể nói, gia phong của nhà họ Trình chính là như vậy, bọn họ giống như chim ưng, nhẫn tâm đẩy con cái xuống sườn núi để bọn chúng có thể học cách sống độc lập mà thôi. Nhưng nếu có một ngày nào đó, con cái gặp khó khăn muốn xin trợ giúp, bọn họ vẫn sẽ sẵn lòng giúp đỡ trước tiên.
Buổi chiều sau khi rời khỏi nhà cha mẹ chồng, Hạ Lâm lập tức gọi điện cho em ba.
“Alo, Tiểu Thanh, bây giờ em có đang ở cùng với cha mẹ không?”
“Có, bọn em đang chuẩn bị trở về khách sạn.”
Hạ Lâm gật đầu: “Được, vậy chị sẽ chờ mọi người ở khách sạn.”