[Thập Niên 90] Nữ Phượng Hoàng

Chương 242: Chương 242: Vợ chồng (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Sau khi cúp điện thoại, Hạ Lâm nói với Trình Giang: “Ngày mốt chúng ta cùng đi, phải chuẩn bị rất nhiều thứ nữa. Về phần công ty bên kia, ngày mai em sẽ dành một ít thời gian đi xem, dặn dò công việc tiếp theo, thà chậm còn hơn xảy ra sai sót.”

Dù đã tổ chức đám cưới nhưng bọn họ vẫn phải về quê tổ chức một bữa tiệc nữa. Nếu không trong mắt bà con họ hàng ở quê, cô ấy sẽ không được xem như đã gả về nhà chồng, vì vậy nên Hạ Lâm định sẽ về quê với cha mẹ vào ngày mốt.

“Ngày mai anh quay lại xem là được rồi, Lão Quách đã quen với công việc, sẽ không xảy ra vấn đề gì.”

Chủ yếu là anh ấy đau lòng Hạ Lâm, hôm qua cô ấy không được nghỉ ngơi tốt vì bận rộn với lịch trình đám cưới, kế tiếp còn muốn về nhà cũ, thế mà vẫn không yên tâm chuyện công ty.

Trình Giang nắm chặt tay Hạ Lâm, xúc động nói: “Thật ra anh không muốn em phải lo lắng nhiều như vậy, bởi vì như thế chứng tỏ người chồng là anh đây không chăm sóc em chu đáo.”

Hạ Lâm tựa đầu vào vai anh ấy, trong lòng vô cùng ngọt ngào.

“Anh không hề không tốt với em, từ khi biết anh, anh đã luôn chăm sóc em. Em lo lắng bởi vì em bằng lòng quản những thứ này, em chỉ hy vọng cuộc sống của chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn. Anh nói xem, em có phải là người phụ nữ không hề quan tâm đến thứ gì, chỉ biết ở nhà đợi chồng tan lầm về ư?”

Trình Giang phác họa bức tranh đó trong đầu, mỗi ngày Hạ Lâm đều không đi làm chỉ ở nhà đợi anh ấy và nấu một bữa ăn nóng hổi, ​​nghĩ một lát lại thấy rung động, thỉnh thoảng thử một lần cũng là một loại tình thú mà.

Hai ngày sau, vợ chồng Lý Tú Cầm trở về quê cùng một nhà con gái lớn và con gái thứ hai. Hai chị em Hạ Thanh và Hạ Văn ra trạm xe lửa tiễn cả nhà.

“Đáng tiếc lần này không thể cùng nhau trở về với mọi người.”

Hạ Thanh cũng rất tiếc, có điều trường cô có lớp, giáo viên còn nhờ cô đi tham gia cuộc họp giao lưu kinh tế nước ngoài, đây là một cơ hội học tập rất hiếm có.

Hạ Lâm về quê làm tiệc rượu đã dẫn tới một trận xôn xao rất lớn trong thôn. Ai cũng biết Hạ Lâm gả cho người đàng hoàng, bọn họ còn muốn điệu thấp nhưng thực lực không cho phép. Bất kể là bàn tiệc, rượu chè, thuốc lá, thậm chí đến cả bánh kẹo cưới cũng tốt hơn người bình thường trong thôn rất nhiều.

Ngay từ đầu Lý Tú Cầm đề nghị chỉ cần làm theo phong tục thôi, nhưng Trình Giang lại nói, đã có điều kiện này thì không cần quá đơn giản, dù sao điều đó cũng đại diện cho tình cảm của anh ấy và Hạ Lâm. Tất nhiên Lý Tú Cầm đồng ý với đề nghị của anh, hơn nữa bọn họ cũng mang về rất nhiều kẹo và thuốc lá còn dư trong lễ cưới ở thủ đô, để đó không dùng cũng thấy tiếc.

Hạ Hòa phát hiện sau khi trở về từ thủ đô, chồng cô ấy đã thay đổi. Trước đây chủ nhật còn muốn nghỉ ngơi một hai ngày, hiện tại hầu như ngày nào cũng tăng ca, cuối tuần cũng không nghỉ, người cũng trầm lặng hơn rất nhiều so với trước đây.

Hôm nay Lưu Dự về muộn, Hạ Hòa đã dỗ Huyên Huyên ngủ say, cô ấy vẫn không ngủ, chờ đợi chồng mình về nhà.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, cô ấy xỏ dép bước xuống giường, Lưu Dự cũng đúng lúc mở cửa bước vào, thấy vợ mình vẫn còn thức thì sững sờ một lát.

“Sao em vẫn chưa ngủ, con quậy em à?”

Hạ Hòa lắc đầu, ra hiệu cho anh ấy vào thư phòng nói chuyện.

“Sao vậy? Trong nhà có chuyện gì hả?”

Hạ Hòa lắc đầu, nắm lấy tay Lưu Dự, vẻ mặt nghiêm túc ngồi xuống khiến anh ấy hơi căng thẳng.

“Em hỏi anh, tại sao gần đây anh luôn tăng ca thế?”

Nghe được câu hỏi của Hạ Hòa, Lưu Dự thở phào nhẹ nhõm, không phải chuyện lớn là tốt.

“Gần đây công việc anh hơi bận một chút, không có thời gian chăm sóc con và em, đợi qua đợt này là ổn rồi.”

Rõ ràng Hạ Hòa không tin, cùng giường chung gối hai năm, Hạ Hòa tự hỏi bản

thân vẫn hiểu rất rõ người bên cạnh mình, cô ấy có thể nhìn ra chồng mình đang vui vẻ hay buồn bã.

“Trước đây em đã nói với anh, mặc kệ là chuyện gì, anh cũng không được gạt em. Em hi vọng anh có thể thành thật với em. Gần đây anh không chỉ bận rộn công việc mà tâm trạng còn không vui vẻ lắm. Có phải đã xảy ra chuyện gì mà anh không muốn nói với em không?”

Lưu Dự nắm tay vợ, cười khổ: “Quả nhiên không thể giấu được em chuyện gì, thật ra trong lòng anh cũng có chút không thoải mái, nhưng không liên quan gì đến người khác, do anh tự suy nghĩ mà thôi.”

Hóa ra lần này đến thủ đô đã mang đến cho Lưu Dự một cú sốc rất lớn. Trước đây ở quê, anh ấy cảm thấy bản thân khá tốt, cũng xem như thanh niên tài tuấn. Nhưng sau khi đến thủ đô, được nhìn thấy nhiều thứ, anh ấy cảm giác kiến thức của mình quá ít, thậm chí chẳng khác gì ếch ngồi đáy giếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.