[Thập Niên 90] Nữ Phượng Hoàng

Chương 243: Chương 243: Lĩnh giấy đăng ký kết hôn (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hai cô em vợ đều tìm người trong sạch, so ra mà nói, vợ mình gả kém nhất, thực lực cũng yếu nhất, không chỉ về sức mạnh gia đình mà năng lực bản thân cũng không ổn.

Trước đây, anh ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc phấn đấu để đạt được vị trí cao hơn, nhưng qua lần kích thích này, suy nghĩ của Lưu Dự đã thay đổi, anh ấy hy vọng mình có thể cho vợ con một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Hốc mắt Hạ Hòa ươn ướt khi biết được chồng mình đang nghĩ gì, cô ấy ôm lấy chồng, dựa vào vai anh ấy: “Đồ ngốc, em yêu chính là con người của anh chứ không phải thân phận hay địa vị. Trong mắt em, anh đã rất giỏi giang, chúng ta đừng so sánh mình với người khác.”

Lưu Dự ôm vợ gật đầu: “Được, chúng ta không so đo với người khác, nhưng bây giờ có cơ hội chuyển lên tỉnh, anh nhất định phải cố gắng phấn đấu. Không vì thứ gì khác, chỉ vì lý lịch và năng lực của anh có thể làm được.”

Nghe xong, Hạ Hòa cũng biết đây là một cơ hội tốt, là một người vợ, cô ấy cũng

rất ủng hộ sự cố gắng tiến lên của chồng mình trong sự nghiệp.

“Có thể, em ủng hộ anh tranh thủ, nhưng em không cho phép anh nghĩ tới chuyện gì khác. Hiện tại em rất hạnh phúc và hài lòng, đừng để cuộc sống của người khác làm phiền bản thân, sống một cuộc sống thực tế là tốt rồi.”

Lưu Dự gật đầu: “Được, anh nghe lời em.”

Nói xong, anh ấy cúi đầu hôn vợ, từ khi có con, sinh hoạt vợ chồng của họ có phần bị ảnh hưởng dù ít hay nhiều, liên tục tăng ca một tuần, anh ấy rất nhớ mong vợ.

Hạ Thanh đã xin được visa, sẽ cùng giáo sư Chu ra nước ngoài tham gia cuộc họp giao lưu của Diễn đàn Kinh tế Quốc tế trong một tuần, còn có hai đàn anh đàn chị đi chung.

Các bạn cùng phòng đều rất ngưỡng mộ. Cho tới nay, Hạ Thanh là người đầu tiên trong số họ được ra nước ngoài.

“Tiểu Thanh, thật ngưỡng mộ cậu quá đi. Chúng mình vẫn đang đau khổ vật vã để viết luận văn, còn cậu có thể ra nước ngoài để học hỏi thêm.”

Ba sinh viên trong danh sách, Hạ Thanh chiếm một chỗ, cô chỉ là một sinh viên mới mà thôi, có thể thấy giáo sư Chu rất coi trọng Hạ Thanh.

Cô nghe các bạn cùng phòng nói vậy, Hạ Thanh đang thu dọn đồ đạc bèn mỉm cười: “Mình chỉ là tốt nghiệp sớm một bước, sau này các cậu có nhiều cơ hội ra nước ngoài mà.”

Theo sự phát triển kinh tế trong nước, sau này ra nước ngoài cũng không phải chuyện mới mẻ gì. Mỗi năm hàng chục triệu người trong nước đi du lịch nước ngoài, thậm chí còn thúc đẩy sự phát triển của du lịch quốc tế, hình thành một mô hình kinh tế độc đáo chứ không chỉ muốn ra nước ngoài thì ra nước ngoài.

“Nghe nói Thụy Sỹ đẹp lắm, Tiểu Thanh, có rảnh thì cậu có thể đi trượt tuyết trên dãy Alps.”

Hạ Thanh cười và gật đầu, bây giờ cô còn chưa xác định có thể tự do hoạt động hay không. Nhưng cô theo giáo sư ra ngoài, dù có thời gian rảnh thì cũng có hạn.

“Chocolate ở Thụy Sĩ rất nhiều, đợi mình về thì mang một ít về cho các cậu ăn.”

Hiếm khi ra ngoài một lần, dĩ nhiên phải mang theo quà lưu niệm. Trừ các bạn cùng phòng, cũng phải tặng các đàn chị, bà nữa. Rõ ràng chocolate vừa lợi ích kinh tế vừa mang lại thể diện.

Các bạn cùng phòng nghe xong thì rất vui, bắt đầu mong chờ Hạ Thanh đi nhanh về nhanh, không ra nước ngoài được thì có thể ăn chocolate ở nước ngoài cũng không tệ.

“Đồng hồ Thụy Sĩ rất nổi tiếng, tiếc là chúng mắc quá đi, mình thật sự mua không nổi.” Chu Tuệ Tuệ cảm khái hỏi: “Tiểu Thanh, nếu cậu có thời gian dạo phố, có thể mua giúp mình một lọ nước hoa được không?”

Trung tâm thương mại trong nước cũng bán nhưng giá khá chát. Chu Tuệ Tuệ nghe nói giá của nước hoa ở nước ngoài ưu đãi hơn trong nước nên mới nhờ Hạ Thanh mang về giúp.

“Được thôi, cửa hàng miễn thuế ở sân bay có, lúc về mình sẽ mua cho cậu.”

Trừ Chu Tuệ Tuệ, những người bạn cùng phòng khác không lên tiếng nhờ cô mua về giúp. Họ đều là sinh viên nghèo, nước hoa gì đó không phải là nhu yếu phẩm trong cuộc sống. Điều kiện của họ bình thường nên không muốn lãng phí chỗ tiền này.

Một ngày trước khi khởi hành, Hạ Thanh và Cố Nguy cùng nhau ăn cơm, họ chọn một nhà hàng lẩu có tiếng lâu đời.

“Nếu không phải bận việc không đi được, anh sẽ mua vé đi chung với em.”

Cố Nguy đang nói chuyện mà không ngừng động tác, gắp thịt bò đã nhúng xong để vào bát của Hạ Thanh.

Cô thấy mừng khi anh không rảnh để đi chung, nếu không để các bạn học khác nhìn thấy thì xấu hổ biết chừng nào. Nếu như vậy thì đâu giống đi học, giống như du lịch hẹn hò thì có.

“Em đi một tuần là về rồi.”

“Đợi em về thì đã là tháng mười.”

Đám cưới của họ dự kiến vào cuối tháng mười một, tính toán thì cũng không còn bao nhiêu ngày nữa.

“Đúng vậy, mùa thu ở thủ đô đã tới, đợi em về chúng ta cùng đi ngắm lá phong.”

“Được anh chờ em về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.