Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh kéo rương hành lý, nắm tay Hạ Thanh đi vào nhà ga. Hiện tại đúng là mùa dịch chuyển, người trong ga tấp nập không có chỗ ngồi, Cố Nguy để Hạ Thanh ngồi trên rương hành lý.
“Em không mệt, để em gọi điện thoại cho chị hai, xem chị ấy đến chưa.”
Trong nhà ga rất đông người, cũng không dễ tìm người. Hạ Văn trước đó đã đến nhà Hạ Lâm ở, chỉ cần tìm Hạ Lâm là có thể tìm được Hạ Văn.
Di động vang bảy tám hồi, Hạ Lâm mới nghe máy.
“Chị, mọi người đến nhà ga chưa?”
“Vừa xuống xe, các em thì sao?”
“Cũng tới rồi, ở cửa số 3, mọi người đến cửa số 3 đi.”
“Ừ, chờ một lát, bọn chị đến ngay.”
Hạ Thanh cúp máy, nói với Cố Nguy là mấy người Hạ Lâm đã tới ngoài nhà ga rồi.
Cố Nguy nâng cổ tay xem giờ: “Còn năm mươi phút nữa mới tới giờ xuất phát, không chừng còn có thể muộn hơn.”
Anh đau lòng Hạ Thanh không có chỗ ngồi, phải chờ lâu.
“Không sao, em quen rồi mà, chờ mấy người chị hai đến thì anh cũng về trước đi. Bọn em ở cùng nhau thì không lo đến vấn đề an toàn.”
Cố Nguy nắm tay cô cười trả lời: “Nói gì ngốc thế, anh đương nhiên phải đưa mọi người lên tới xe lửa mới an tâm được.”
Bụng của Hạ Hòa đã to lắm rồi, gần như mỗi ngày một khác, hành động cũng ngày càng chậm chạp, chỉ có thể chậm rì rì chống thắt lưng đi đường. Ban đêm ngủ cũng không thoải mái, không phải không cách nào xoay thắt lưng chính là bắp chân thường xuyên rút gân, Lưu Dự xem ở trong mắt đau ở trong lòng, hiện tại tới gần ngày dự sinh, anh ấy còn khẩn trương hơn cả Hạ Hòa. Chỉ cần anh ấy ở nhà thì bất kể Hạ Hòa đứng dậy làm gì anh ấy đều đi theo.
Chử Nguyệt Lan nói chưa bao giờ thấy ông chồng nào xót vợ như thế, nhưng bà ấy cũng chì đùa vài câu, không phải châm chọc khó chịu. Dù sao xót vợ là đặc tính nhà họ Lưu di truyền rồi. Lúc còn trẻ, Lưu Nhân Đình cũng đào tim đào phổi đối xử tốt với bà ấy.
“Hôm nay mấy đứa Tiểu Lâm về nhà, em muốn về nhà xem.”
Hạ Hòa nhìn ngoài cửa sổ, lâu lắm rồi không được gặp các em, cô ấy rất nhớ bọn họ. Tuy rằng mẹ có nói chờ các em về sẽ cùng tới thăm cô ấy, nhưng Hạ Hòa cực kỳ muốn được gặp mặt các em gái ngay khi mấy đứa về tới nhà.
Lưu Dự đưa quả táo vừa gọt xong cho cô, dỗ dành: “Đừng, em sắp sinh rồi, không nói chuẩn được khi nào sẽ bắt đầu đâu, vẫn là ở nhà thì hơn. Với cả mẹ vợ cũng bảo em đừng về rồi mà, mai bọn họ sẽ tới thăm em.”
Ở nhà thì còn gần bệnh viện, vừa có động tĩnh gì là nhấc chân đi luôn. Đừng nói là quay về thôn Tước Tử, dù là rời khỏi khu này Lưu Dự đã không yên tâm rồi.
Hạ Hòa cũng biết Lưu Dự không chịu, thở dài nói: “Em chỉ cảm thấy ngột ngạt trong ngực, muốn ra ngoài hít thở không khí mà thôi.”
Mang thai đến gần ngày sinh thường xuyên thấy ngực nghèn nghẹn. Từ lúc nghỉ ở trường học về nhà chờ sinh, bởi vì trời lạnh, mẹ chồng sợ cô ấy trúng gió bị cảm nên ngay cả cửa sổ cũng không cho mở, đương nhiên càng ngột ngạt.
Thấy Hạ Hòa nói đến tội nghiệp, Lưu Dự thấy ánh mặt trời bên ngoài rất đẹp thì nói: “Thế anh cùng em ra công viên dạo một chút nhé?”
Gần nhà còn có cái công viên nhỏ, tạm không đề cập cảnh đẹp thế nào, nhưng dù gì có vẫn hơn không, ít nhất có đường mòn rải đá cuội, còn có hồ nhân tạo để ngắm.
Hạ Hòa gật đầu, lập tức khoác áo, đeo khăn quàng cổ, vội vàng như sợ Lưu Dự hối hận, chuẩn bị đổi giày ra ngoài.
Chử Nguyệt Lan đang nấu cơm trong bếp nhìn tháy thì vội vàng đi ra: “Tiểu Hòa, hai con đi đâu đấy? Hôm nay có lịch kiểm tra ở bệnh viện à?”
Hạ Hòa ngồi trên ghế, bụng của cô ấy khiến cô ấy không cúi người được, chỉ đành ngồi xuống đi giày.
“Không mẹ ạ, bọn con định ra ngoài tản bộ.”
Chử Nguyệt Lan lo lắng không thôi nhìn bụng con dâu, lại không thể nói không cho con dâu ra cửa, chỉ đành dặn đi dặn lại: “Đi bộ cũng được, nhưng phải chú ý bậc thang, đá vụn trên đường đấy. Lưu Dự, con chăm tốt cho Tiểu Hòa, đều là lúc mấu chốt rồi, không thể sơ suất được.”
“Mẹ yên tâm, có con đi theo mà, chắc chắn một khắc không rời mắt khỏi cô ấy.”
Chử Nguyệt Lan tin tưởng con trai mình, bằng không sẽ không dễ dàng nhả ra. Cũng không phải bà ấy khẩn trương lo lắng quá, mà là từng có ví dụ như vậy rồi. Có cô gái mang thai lại không chú ý, ngã đến mức sinh non. Đây không phải chỉ là chuyện đứa bé trong bụng, mà phụ nữ mang thai ngã như thế cũng rất nguy hiểm.
Sau khi Hạ Hòa thay giày, Lưu Dự đỡ cô ấy đứng lên, hai người cùng ra cửa. Tuy bên ngoài rất lạnh nhưng Hạ Hòa được hô hấp không khí mới mẻ thì vui vô cùng, tựa như một con cá được thả lại dòng suối, tung tăng vui vẻ.