Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vẫn là lúc đi dạo phố cùng Cố Nguy mới mua, anh mua không ít đồ này kia cho Hạ Thanh mang về, chất đầy cả một vali. Có quà cho cha mẹ Hạ, còn có quà chuẩn bị cho người nhà họ Hạ, nhưng đa số vẫn là mua cho Hạ Thanh.
“Mua rồi thì mua thêm, con gái trẻ tuổi nên mặc nhiều đồ đẹp nha. Cháu xem đi, dì già thế này còn thích sắm quần áo mà.”
Chẳng qua bà Cố mua quần áo chỉ thích mới mẻ đẹp đẽ, giá cả thực tế. Chứ nếu bảo bà mua một bộ đồ mấy trăm hoặc hơn ngàn tệ thì bà cũng không nỡ.
Cuối cùng Hạ Thanh bẫn bị bà Cố kéo đi, Cố Nguy làm tài xế, bà Cố ngồi trên xe trêu ghẹo: “Hôm nay may mà có Tiểu Thanh ở đây, bằng không dì còn chẳng sai bảo được con trai dì đâu.”
Cố Nguy dở khóc dở cười, hoài nghi bản thân có phải con đẻ của mẹ không, sao cứ ba lần bảy lượt trù dập mình thế.
“Mẹ, mấy hôm trước con bận thật mà, định trước năm mới sẽ rút thời gian đi mua sắm với mẹ. Hôm nay là tình huống đặc biệt, bởi vì có tuyết nên khách hàng đã hẹn trước không thể tới đúng lúc. Mẹ đừng đổ oan cho con.”
Bà Cố còn lâu mới nghe con trai giải thích, lôi kéo tay Hạ Thanh tán gẫu.
“Ngày dự sinh của chị cháu là ngày mấy?”
“Bác sĩ nói là trong tháng này, trước hoắc sau lễ mừng năm mới.”
“Ôi chao, nếu sinh đúng ngày mùng một năm mới thì tốt quá.”
Lý Nguyên Xuân trong ‘Hồng Lâu Mộng’ là sinh vào ngày mùng một năm mới, lúc ấy còn có thầy tướng số nói sau này cô gái ấy quý không thể diễn tả. Không nói tới chuyện nhà họ Cổ sau này vì đủ loại nguyên nhân mà phá sản thì mệnh Nguyên Xuân đúng là không tồi.
“Trước kia mọi người không có cơm ăn, sinh vào tháng chạp, đầu năm thì tốt rồi, không lo đói, kiểu gì thì trong nhà cũng chuẩn bị mừng năm mới mà đúng không? Chị cả cháu là đứa bé có phúc.”
Hạ Thanh gật đầu: “Chị cả cháu tốt lắm, đối xử với mấy chị em cháu đều tốt, cái gì cũng nhường bọn cháu.”
Bà Cố cười ôn hòa, cảm khái nói: “Là cha mẹ cháu dạy tốt, dì thấy mấy chị em cháu đều tốt cả.”
Cái gọi là dạy người thế nào mình phải làm như vậy, trúc xấu nào có thể sinh nhiều măng tốt như vậy, đương nhiên là gia đình nề nếp mới có con cái xuất sắc như thế.
Cuối cùng Hạ Thanh cũng không mua chiếc áo bà Cố nhìn trúng, màu sắc lòe loẹt quá mức. Nhưng vì không để bà thất vọng, Hạ Thanh lại chọn một cái màu lam khác, rất tôn màu da, đai lưng thiết kế đơn giản hào phóng, theo ánh mắt của cô thì thêm mười mấy năm nữa cũng không lỗi thời.
Lúc sau bọn họ đi dạo với bà Cố thật lâu, bà mua một chiếc áo lụa, lại mua cho ông Cố một đôi giày vải, còn mua thật nhiều đồ ăn vặt cho cháu trai Cố Mạnh Trạch. Trường học cho nghỉ phép, Cố Mạnh Trạch sẽ quay về đại viện nghỉ đông, vợ chồng Cố Vanh bận rộn công tác, lo không dám để con trai ở nhà một mình.
Bà Cố mua sắm, Cố Nguy tính tiền. Đối với trưởng bối mà nói, có thể sử dụng tiền của con cái đúng là chuyện đáng để kiêu ngạo, chẳng sợ bản thân không thiếu tiền vẫn rất vui vẻ. Điều này chứng minh con mình đủ vĩ đại.
Trước khi rời thủ đô một ngày, Cố Nguy cực kỳ không nỡ. Lần này tách ra sẽ có tới một tháng không thể gặp mặt. Tương tư rất mệt mỏi, ngày thường có nửa ngày không gặp thôi anh đã nhớ cô vô cùng rồi.
Cố Nguy ôm chặt Hạ Thanh vào lòng, dùng cằm cọ tóc cô, trái tim như hồ nước khô cạn vậy, ngay cả cá dưới đáy hồ đều sắp thiếu dưỡng khí đến nơi.
“Mỗi ngày đều phải gọi điện thoại, nhớ anh thì phải gửi tin nhắn cho anh, trong nhà không có việc gì thì năm sau về sớm một chút, anh đi nhà ga đón em.”
Nếu không phải bọn họ còn chưa cưới, Cố Nguy theo cô về nhà không thích hợp thì anh rất muốn đi cùng cô luôn.
“Vâng, anh nói đi nói lại nhiều lắm rồi.”
Cố Nguy buông cánh tay, ấp mặt cô lên nhìn: “Em đang chê anh dong dài đấy à?”
Hạ Thanh mím môi cười tủm tỉm, hỏi ngược lại: “Em biết gì đâu. Anh cảm thấy em có ý đấy à?”
Cố Nguy nhìn đôi mắt tựa mèo con của cô lấp lánh gian xảo lại đáng yêu, rõ ràng là cố ý chọc giận anh. Nhưng trong lòng anh lại hưởng thụ cực kỳ, tình yêu như nước suối bắt đầu khởi động, liên tiếp, ùn ùn không dứt.
Anh hung hăng hôn lên môi cô, tựa như trừng phạt mèo con nghịch ngợm, nhưng cánh môi thiếp lên môi cô lại là dịu dàng triền miên.
Cố Nguy đương nhiên đưa Hạ Thanh ra ga xe lửa, trước đó đã hẹn tốt sẽ gặp Hạ Lâm và Hạ Văn ở nhà ga.
Từ trên xe xuống dưới, Cố Nguy giúp cô chỉnh lại khăn quàng cổ. Mùa đông ở thủ đô rét lạnh vô cùng, đặc biệt là vùng ngoại ô không có nhà cao tầng ngăn cách, há miệng nói chuyện cũng sẽ phun ra từng tầng khí trắng.
“Mau vào đi thôi, bên ngoài lạnh lắm.”