Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bình thường mọi người tiêu phí toàn là nhà hàng thông thường, ai cũng ngượng ngùng chọn đồ đắt tiền, chỉ liệt kê mấy chỗ gần trường mà mọi người hay đi.
“Được, để mình tập hợp ý kiến của mọi người, còn muốn đi nơi nào thì xem anh ấy sắp xếp.”
Cố Nguy đại khái sẽ không chọn mấy chỗ này, nhưng cô sẽ đề nghị anh cân nhắc vấn đề giao thông, đừng chọn chỗ xa trường quá.
Bắt đầu làm việc, Hạ Thanh nghe có người nhỏ giọng nói chuyện với nhau: “Nguyện vọng lớn nhất của mình là đi Mark Asim ăn một lần. Mỗi tội ở đấy đắt quá, một người đã cả trăm tệ. Vẫn là chờ sau khi có việc làm lại tính.”
“Thật ra khẽ cắn môi ăn một lần cũng được.”
“Thôi bỏ đi, một trăm tệ đủ ăn căn tin nửa tháng.”
Mark Asim là một nhà hàng cơm Tây, nổi danh vì đắt đỏ. Nghe nói bố trí xa hoa vô cùng, mỗi khối thủy tinh bày biện trên tường đều là vận chuyển từ tận Pháp tới, đồ ăn cũng ngon cực kỳ. Rất nhiều người ở thủ đô coi việc đi ăn ở Mark Asim làm quang vinh, là một chuyện rất ‘Pháp’.
Hạ Thanh nghe xong âm thầm ghi tạc trong lòng, buổi tối cùng Cố Nguy ăn cơm có nhắc đến chuyện đi đâu ăn với mọi người.
“Bọn họ có thích chỗ nào không?”
“Đều nói mấy tiệm cơm gần trường, chắc là xấu hổ. Nhưng em nghe bọn họ nói muốn ăn ở nhà hàng Mark Asim.”
Nhà này nhà ăn ở Sùng Văn Môn, cách trường học không xa lắm, chỉ hơn mười cây số, Cố Nguy cảm thấy ổn: “Vậy Mark Asim đi, sáu giờ tối mai nhé.”
Ngày hôm sau, lúc Hạ Thanh nói địa điểm ăn cơm, bạn họ hôm qua nói muốn ăn cơm Tây kinh ngạc nhìn Hạ Thanh. Khéo quá đi chứ, rất có thể hôm qua Hạ Thanh nghe được cô ấy nói chuyện.
“Hạ Thanh, có phải hôm qua cậu nghe được mình nói cái gì không? Thật ra mình nói đùa đấy, cậu đừng hiểu lầm.”
Mọi người nhất trí cho rằng nơi đó tiêu phí rất cao, bọn họ nhiều người như vậy, ăn xong cũng phải tiêu pha hơn một ngàn.
“Không sao, dù sao ăn ở đâu cũng như nhau, đã đặt chỗ trước rồi đấy, sáu giờ tối nay nha. Mình chờ mọi người ở nhà hàng.”
Chiều nay cô còn phải lên lớp, hết giờ Cố Nguy sẽ trực tiếp tới đón cô.
Bữa cơm này khiến người của ban đối ngoại ấn tượng sâu vô cùng. Đầu tiên hoàn cảnh xa hoa của nhà ăn, phảng phất như đặt mình trong cung điện châu Âu thế kỷ XVIII vậy. Nến bạc, hoa tươi, dao nĩa sáng choang, cả ly rượu chân dài, khăn trải bàn màu lam trầm mà cổ kính, mỗi đồ trang trí đều có thể bày ra bầu không khí hoàn mỹ hài hòa.
Tiếp theo là bạn trai của Hạ Thanh… vậy mà lại là Tổng giám đốc Cố, đàn anh được vinh danh trên bảng vinh dự vì thành tích xuất sắc của trường, còn từng tài trợ ban đối ngoại hai lần.
“Trước đó không đặc biệt giới thiệu qua, thật ra anh ấy không chỉ là bạn trai mình, bọn mình đã tổ chức đính hôn, anh ấy là chồng chưa cưới của mình.”
Một đàn em nữ khép cái cằm kinh ngạc há hốc lại, kích động nói: “Đàn chị, chị khiêm tốn quá đấy. Nếu để mọi người trong trường biết tin này thì phát điên cả đám mất.”
Hạ Thanh được xưng là hoa khôi Học viện Kinh tế và Quản lý, rất đông người yêu thích. Cố Nguy cũng là đàn anh danh dự, rất nhiều người trong trường biết tới. Hai người thành đôi quá hấp dẫn ánh nhìn, đám người tung lời đồn đãi Hạ Thanh đúng là nói năng linh tinh.
“Rất vui được gặp mọi người, cũng cảm ơn mọi người chăm sóc Tiểu Thanh bấy lâu.”
Tiếng ‘Tiểu thanh’, lưu luyến dịu dàng, đám sinh viên nữ tại hiện trường cứ như đang xem phim thần tượng, nam điển trai nữ xinh gái, nam tài nữ sắc, không ai xứng đôi như bọn họ.
“Không đâu Tổng giám đốc Cố, anh khách sáo quá, là đàn chị chăm nom chúng tôi.”
“Ban phó Hạ tốt lắm, chúng tôi theo cô ấy học được rất nhiều thứ.”
Ban trưởng ban đối ngoại Tào Tuyền cũng đại diện biểu đạt cảm kích Cố Nguy tài trợ.
Bít tết bò kiểu Tây tiêu chuẩn, cá ngừ Ca-li, ốc sên nướng Pháp, canh bơ nấm, mỳ Ý, hải sản thịt nguội… Đầu lưỡi của mọi người hoàn toàn nở rộ, hưởng thụ đồ ăn mỹ vị quý và lạ đến từ nước Pháp.
Sau bữa cơm lần này, như Cố Nguy đã lường trước, những lời đồn không căn cứ đều tự vỡ nát, thay thế là tin Hạ Thanh đã đính hôn. Thế mọi người mới biết, thì ra nhẫn người ta đeo trên tay là nhẫn đính hôn, chồng chưa cưới còn là Tổng giám đốc công ty khởi nghiệp, có thể xem như nhân sinh người thắng.
Thời gian nhoáng lên, đã là tết Nguyên đán năm chín tám, qua nguyên đán sẽ được nghỉ đông. Bà Cố muốn Hạ Thanh ở lại thủ đô thêm vài ngày, nhưng sắp tới ngày dự sinh của chị cả Hạ Hòa, Hạ Thanh muốn nhanh chóng trở về, bà còn rất tiếc nuối.
Bà nói với Hạ Thanh: “Lúc dì đi dạo phố thấy có ma-nơ-canh mặc cái áo ba-đờ-xuy đẹp lắm, màu đỏ, trông rất vui mừng. Dì cháu mình cùng đi xem đi, dì mua cho cháu mặc năm mới.”
“Dì ơi, cháu mua xong quần áo mặc tết rồi ạ.”