Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trầm mặc vài giây, cô mới tìm được một cái cớ tạm ổn: “Em chỉ không muốn vặt hết lông trên một con dê, tìm nhiều mấy con dự phòng.”
Tổng giám đốc Cố không vui.
“Em còn muốn tìm nhiều mấy con? Chỉ có thể tìm anh, không được tìm người khác!”
Hạ Thanh vỗ trán cười khẽ: “Tổng giám đốc Cố, xin hỏi anh là dê à? Tự mình nói mình như thế?”
Cố Nguy cũng cười, có lẽ đàn ông đắm chìm trong tình yêu đều ngây thơ như vậy đấy.
Sau khi đến đại viện, bà Cố thấy Hạ Thanh thì vui ra mặt, lôi kéo cô nói đủ thứ chuyện nhà. Ví như có rau gì trong vườn ra mầm, nghe ai nói đường nào đó có tiệm mới mở, quần áo bên trong rất xinh đẹp, thích hợp cho các cô gái trẻ và vân vân.
“Lần sau chúng ta cùng đi xem.”
Câu cuối cùng lúc nào cũng chốt như vậy. Mỗi lần Hạ Thanh đều đồng ý, nhưng khi nào có thời gian là chuyện rất không xác định. Học hành ở Đại học Thanh Hoa vẫn khá là bận rộn, Hạ Thanh lại có công việc của hội sinh viên phải làm, mặt khác còn có một chuyện ngay cả Cố Nguy cũng không biết, đó là học kỳ này Hạ Thanh lựa chọn nhiều hơn vài khóa, hi vọng nhanh chóng học đủ học phần. Giáo sư đã đồng ý với cô, chỉ cần cô tích đủ học phần, viết xong luận văn là có thể bảo vệ luận văn tốt nghiệp sớm. Điều kiện tiên quyết là phải tiếp tục học lên nghiên cứu sinh với ông ấy.
“Tiểu Thanh, móng giò này ngon đấy, con gái phải ăn nhiều một chút.”
Bà dùng muôi chung múc cho Hạ Thanh một bát canh móng giò, bên trong có hai khúc móng heo to.
“Cảm ơn dì, cháu tự ăn được ạ, dì không cần để ý cháu.”
“Cháu ăn ít quá, di không múc cho cháu thì cháu chỉ uống hai ngụm canh là nghỉ rồi.”
Hạ Thanh cảm thấy dạ dày mình đều sắp căng gấp đôi, nhưng bà Cố chỉ có ý tốt, cô không từ chối nổi, đành lén liếc nhìn Cố Nguy. Sau đó Cố Nguy thừa dịp bà không chú ý, đổ một nửa canh trong bát cô vào bát của mình.
Hai đứa nhỏ mờ ám đều bị ông Cố nhìn rõ ràng, nhưng ông quen với phương châm mắt thấy, tâm hiểu mà không nói ra, thành ra cũng xem như không nhìn thấy.
Chờ cả nhà cơm nước xong rời đi, bà Cố cười nói với chồng: “Bọn nó còn tưởng tôi không biết đấy, mắt tôi lại chưa mờ, rõ ràng như thế mà không thấy được à? Nể tình hai đứa tình cảm tốt, tôi vui vẻ nên mới mở một mắt nhắm một mắt thôi.”
Mấy khi thấy con trai như vậy chứ. Thế nên cái gọi là duyên phận đúng là không cách nào nói rõ được. Bằng không sao cứ phải là hai đứa nó gặp gỡ lẫn nhau, còn vừa mắt hợp tâm, đổi thành người khác là không được cơ chứ?
Sau khi tới trường học, Cố Nguy dừng xe trong bãi đỗ xe trước ký túc xá, không vội rời đi mà là xuống xe cùng Hạ Thanh tản bộ. Hai người nắm tay, nhìn qua không khác gì mấy cặp yêu đương trong trường, nếu anh ăn mặc thường ngày hơn một chút, hoặc là khí thế giảm bớt một chút thì đúng là y hệt.
“Quang Bách từ nước ngoài về rồi. Em xem gần nhất có thời gian không, bọn mình hẹn người ta ra ngoài ăn chung một bữa, cũng quyết định chuyện trang hoàng luôn.”
Từ Quang Bách thân là nhà thiết kế nổi danh quốc tế nên vô cùng bận rộn. Nếu không phải Cố Nguy và anh ta có giao tình rất nặng thì còn lâu Từ Quang Bách mới nhận ca nho nhỏ như trang hoàng biệt thự.
Ban đối ngoại bất ngờ thu được một khoản phí tài trợ, Hạ Thanh còn nói bạn trai mình muốn mời mọi người ăn cơm, người trong Ban có cảm giác như đang nằm mơ.
“Hạ Thanh, sao tự nhiên bạn trai cậu lại muốn mời bọn mình ăn cơm?”
Không phải là không được, chỉ là rất bất ngờ. Bọn họ có nghe Hạ Thanh nói đã có bạn trai, nhưng trước giờ chưa gặp mặt. Mọi người cũng nghe loáng thoáng mấy lời đồn đãi về Hạ Thanh dạo gần đây. Tuy cộng sự với Hạ Thanh đều không tin cô sẽ giống trong lời đồn, nhưng vẫn hóng hớt rất nhiều chuyện.
“Chắc là muốn cảm ơn mọi người chăm sóc mình.”
Hoặc là người ngốc nghếch nhiều tiền, muốn biểu thị chủ quyền công khai?
Hạ Thanh chưa từng có ý tưởng giấu diếm chuyện tình yêu của mình, chủ yếu là vì Cố Nguy không phải học sinh trong trường, không cách nào quảng bá rầm rộ, gặp ai cũng nói. Thế nên khi Cố Nguy đề nghị mời người của ban đối ngoại ăn cơm, Hạ Thanh cũng cảm thấy rất tốt. Trong ban đối ngoại có rất nhiều sinh viên tài giỏi, nói không chừng sau này sẽ có cơ hội hợp tác, hoặc là gia nhập Thắng Danh Uy cũng không tồi. Bất cứ công ty nào, muốn phát triển đều không thể thiếu được nhân tài vĩ đại.
Được mời cơm là chuyện tốt, nào có người sẽ từ chối chứ. Huống chi mọi người và Hạ Thanh quan hệ rất tốt, đương nhiên phải nể mặt cô rồi, cô còn là phó ban của ban đối ngoại bọn họ đấy.
“Được, bình thường buổi tối mọi người đều rảnh.”
“Thế ngày mai nhé, vừa lúc là thứ sáu. Mọi người muốn ăn cái gì?”