[Thập Niên 90] Nữ Phượng Hoàng

Chương 195: Chương 195: Phương pháp của Tổng giám đốc Cố (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ngoài ra thì di động, nhẫn của Hạ Thanh đều không phải thứ mà một cô gái tới từ nông thôn có khả năng mua được.

Ban đầu những lời đồn này chỉ truyền bá trong phạm vi nhỏ thôi, sau đó ngay cả bạn cùng phòng 403 đều nghe được, tức giận không thể át chỉ trích đám người nói nhăng nói cuội kia.

“Mấy người này quá đáng thật, lại đi nói Tiểu Thanh như thế, tư tưởng cũng quá xấu xa đi?”

Ngược lại là Hạ Thanh an ủi: “Đừng giận mà, miệng sinh ra trên mặt người ta, tự mình không thẹn với lương tâm là tốt rồi.”

Bạn cùng phòng nghi hoặc hỏi: “Tiểu Thanh, cậu nghe người ta nói quá đáng thế mà không giận à?”

Bọn họ không phải đương sự, nghe xong còn suýt tức chết đây này. Trong mắt bạn cùng phòng, Hạ Thanh là một cô gái có thể xưng hoàn mỹ, không lấy kính hiển vi là tìm không ra khuyết điểm. Những người đó vốn không quen, càng không hiểu biết Hạ Thanh, dựa vào đâu không có chứng cứ lại ác độc nói xấu người ta như thế.

Hạ Thanh cười khẽ: “Mình không giận thật mà, người thông minh không nghe tin đồn, trong lòng có Phật, nhìn người như thấy Phật, nếu trong lòng chỉ có cứt trâu… thì dù mình đi giải thích cũng có tác dụng sao chứ? Nếu mình dễ dàng bị những lời bẻ cong sự thật này làm ảnh hưởng tâm tình thì chẳng phải đúng ý bọn họ à.”

Bản tính của con người là chỉ tin tưởng những gì mình muốn tin tưởng. Đa số người trong trường không hề có tiếp xúc với cô, ngay cả ngọn nguồn lời đồn cũng không cách nào giới hạn, càng không có cách giải thích.

Ban đầu Cố Nguy đều không biết những chuyện này, mãi tới một ngày nào đó, anh tới trường đón Hạ Thanh về đại viện ăn cơm thì thấy có người chỉ trỏ mình, còn loáng thoáng nghe được cái gì ‘Hạ Thanh’, ‘bao dưỡng’ vân vân, tâm tình lập tức bất mãn vô cùng.

Một là anh không biết hiện tại tư tưởng đám sinh viên cởi mở đến vậy, trai gái yêu đương bình thường còn hiểu sai được. Hai là anh không xác định Hạ Thanh có nghe được những lời đồn này không.

Chờ Hạ Thanh lên xe, Cố Nguy bình tĩnh nói bóng nói gió: “Dạo này trong trường có chuyện gì mới mẻ không?”

“Không đâu, vẫn là đi học, làm việc trong ban đối ngoại.”

Cố Nguy nghiêng đầu nhìn thoáng qua cô, vẻ mặt cô vẫn như bình thường, nhìn không ra có gì không vui.

“Bạn học biết em đang có bạn trai rồi chứ?”

Hạ Thanh nhướng mày nhìn anh, lắc đầu nói: “Chỉ có bạn cùng phòng biết, anh không phải học sinh trong trường, ai cũng không biết anh. Em cũng đâu thể gặp ai cũng nói là minh có bạn trai đúng không?”

Cố Nguy gật đầu, tìm được căn nguyên của vấn đề. Chính là vì mọi người không biết anh, cũng không biết Hạ Thanh yêu đương nên mới có tiếng ra tiếng vào không hài hòa như vậy.

“Anh nhớ lần trước em nhắc đến chuyện làm tiệc Trung thu à?”

“Vâng, dạo này đang bận chuyện này.”

“Phí tài trợ giải quyết chưa?”

Hạ Thanh cười trêu chọc: “Sao thế, Tổng giám đốc Cố muốn tài trợ à?”

Thật ra trong ban cũng không thiếu tài trợ, mỗi lần hoạt động cần thứ gì đó mà có thể tái sử dụng thì tiếp tục dùng, không thể dùng nữa sẽ bán tại ‘chợ thanh lý đồ cũ’. Ý tưởng cũng là do Hạ Thanh đề nghị, Ban bọn họ tiến hành thực nghiệm, hiệu quả rất tốt, cũng bởi vì phương châm tái chế bảo vệ tài nguyên địa cầu nhất định, hội bảo vệ môi trường trong trường học cũng tiến hành hợp tác thân thiết với bọn họ, còn nhận được báo trường khen ngợi.

Vốn cô chỉ trêu chọc mà thôi, không ngờ Cố Nguy lại gật đầu.

“Duy trì công tác của vợ chưa cưới là nghĩa vụ của chồng chưa cưới. Mai anh sẽ cho thu chi đưa tiền tới, thuận tiện mời người trong ban của em ăn bữa cơm.”

Hạ Thanh không hiểu ý Cố Nguy: “Sao tự nhiên lại muốn tài trợ? Còn muốn mời người trong ban ăn cơm nữa.”

Thế chẳng phải tương đương hắt tiền ra ngoài à? Tổng giám đốc Cố nhiều tiền quá không có chỗ tiêu hay thế nào?

“Thì làm quen lẫn nhau một chút, anh cũng đâu thể luôn làm anh hùng vô danh chứ?”

Hạ Thanh cho rằng Cố Nguy đau lòng mình mới quyết định tài trợ, có thể là lúc trước bận công tác quá nên làm lơ anh.

“Được thôi, nếu anh muốn tài trợ thì ý tứ một chút là được rồi. Còn chuyện ăn cơm thì để em hỏi ý mọi người trước đã.”

Cố Nguy nhếch môi, nắm tay Hạ Thanh cười, hai mắt vẫn tập trung nhìn đường phía trước. Hạ Thanh cũng chỉ nhìn đường cong mặt bên mà đoán là anh đang cười, hơn nữa còn là nụ cười phát ra từ nội tâm, rất vui vẻ.

“Anh cười cái gì? Có chuyện gì vui nói ra cho em vui với.”

Cố Nguy xòe bàn tay xen lẫn vào ngón tay của cô, cười nói: “Anh rõ ràng tìm một cô vợ nhỏ tham tiền cơ mà. Sao lần em tìm anh xin tài trợ không nói ý tứ một chút là được rồi?”

Hạ Thanh nghẹn họng, cảm thấy người đàn ông này thật xấu bụng, rõ ràng biết ý tứ của cô, lại cứ phải nói toạc ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.