Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bà Cố thích náo nhiệt, nhưng sức khỏe ông Cố lại không tốt. Vì muốn chăm sóc ông nên đi đâu bà cũng theo sát, một tấc không rời. Đây là tình yêu của thế hệ trước, nâng đỡ lẫn nhau mãi tới khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh.
Lý Tú Cầm an ủi: “Không sao đâu chị, chờ anh nhà dưỡng khỏe lại cùng đi.”
“Mai mọi người xuất phát, bọn chị cũng không tiễn nữa, để Cố Nguy đưa mọi người ra ga.”
“Vâng, lần này bọn em đến một chuyến rất an tâm. Hạ Thanh có thể gặp được trường bối như hai người là phúc của con bé.”
“Nghe em nói kìa, tìm được con dâu như Tiểu Thanh cũng là phúc của bọn chị. Nói vậy thì tất cả mọi người đều có phúc nhỉ.”
Hôm xuất phát, Cố Nguy và Trình Giang đều tới, Trình Giang cố ý bày tỏ thái độ trước mặt Lý Tú Cầm và Hạ Chí Dân.
“Chú, dì, cháu đã nói với cha mẹ chuyện của cháu và Hạ Lâm rồi. Thời gian này công việc trong quân đội có hơi bận rộn, chờ có thời gian sẽ tới nhà gặp mặt chú dì ạ.”
“Được rồi, bọn họ làm công việc ích quốc lợi dân mà. Chú dì không vội, khi nào có thời gian lại gặp.”
Hạ Thanh đưa cha mẹ lên tàu, dặn đi dặn lại: “Mẹ, trên đường chú ý an toàn, về đến nhà thì gọi điện nói một tiếng với bọn con.”
Nhớ tới ngày thường không tiện liên hệ cha mẹ, Hạ Thanh lại đề nghị: “Mẹ, con thấy có nhiều quầy bán tạp hóa đều lắp điện thoại công cộng đấy. Hay nhà mình cũng lắp đi, bọn con có thể gọi điện thoại về, sau này người trong thôn muốn gọi điện thoại thì chúng ta còn có thể thu phí điện thoại.”
Lý Tú Cầm nghĩ ngợi, việc này đúng là có thể cân nhắc, lắp điện thoại xong muốn nói chuyện với bọn nhỏ lúc nào cũng được. Bà trả lời: “Chờ cha mẹ về sẽ thương lượng lại sau. Nếu thích hợp thì nhà mình lắp một cái.”
Giờ muốn lắp điện thoại cố định tốn khoảng một, hai ngàn. Số tiền này trong nhà vẫn có thể chi ra được.
Vợ chồng họ Hạ vừa đi là mười ngày, về đến thôn tất cả mọi người đều chạy tới góp vui. Lý Tú Cầm chia đồ ăn vặt mua ở thủ đô về cho mọi người, còn cả kẹo đính hôn của Hạ Thanh nữa.
“Kẹo đính hôn của Tiểu Thanh à? Là cậu trai lần trước tới đây sao?”
Lý Tú Cầm cười gật đầu: “Phải, nhà bọn họ chú trọng lễ tiết, đính hôn trước rồi lại cưới sau.”
Có người nghi ngờ: “Đính hôn thì phải làm ở bên nhà gái chứ.”
Lý Tú Cầm rót trà, cười nói: “Làm ở khách sạn. Trước kia ông thông gia là bộ đội, từng bị thương, không thích hợp đi xa như vậy. Tôi nghĩ người ta là quân nhân bảo vệ quốc gia, chúng ta có thể nhân nhượng thì nhân nhượng đi, đi một chuyến cũng không ảnh hưởng gì đúng không?”
Lý Tú Cầm nói nửa thật nửa giả, không nhắc tình huống cụ thể của gia đình Cố Nguy, sợ nói nhiều khiến người đố kỵ.
“Ôi trời, đúng là nên nhân nhượng. Thế nhà trai ra bao nhiêu tiền lễ? Người thủ đô chắc phải hào phóng lắm nhỉ?”
“Hơn hai vạn tiền lễ, còn mua trang sức vàng, nói không cần còn không chịu.”
Mặc cho Lý Tú Cầm nói thiếu xuống, người trong thôn vẫn giật mình: “Hơn hai vạn, đủ để xây nhà lầu trong thôn rồi. Người thành phố đúng là khác hẳn. Đính hôn đã nhiều như vậy, thế cưới chẳng phải càng nhiều à?”
“Đúng đấy, vẫn là đi học thật tốt, có thể gả cho người khá giả.”
“Thế đi học không tốn tiền đấy à? Con gái Tôn Tam Gia thôn bên cạnh đi trong thành phố làm công cũng gả đến trong thành phố kia, lễ hỏi ba vạn ba, cũng không ít.”
Mọi người đều gật đầu, như vậy so sánh thì không học được ra ngoài làm công cũng là con đường tốt, chẳng những kiếm được tiền còn có cơ hội gả vào gia đình thành phố.
Ngày hôm sau, Hạ Hòa đỡ bụng lớn cùng Lưu Dự về nhà.
“Mẹ, tiệc đính hôn của Tiểu Thanh tổ chức thế nào? Náo nhiệt không?”
“Náo nhiệt. Cha mẹ Cố Nguy thật sự không tồi, tổ chức rất thể diện.”
“Con ở đầu thôn nghe người ta nói nhà trai cho hai vạn tiền lễ à?”
Lý Tú Cầm thở dài, cũng biết việc này sẽ truyền khắp nơi, may mà bà có giữ lại. Nhưng đối mặt con gái thì không có gì phải suy nghĩ, dứt khoát nói thật.
“Nhiều như vậy? Nhà họ Cố hào phóng thật.”
Tiền lễ hỏi đám cưới của cô ấy cũng chưa nhiều như thế, xem ra nhà họ Cố thật sự hài lòng với em ba.
“Mẹ không lo cho Tiểu Thanh nữa rồi, tiếp đó là Tiểu Lâm và Tiểu Văn thôi. Chờ xong chuyện của mấy đứa thì cha mẹ các con đời này không cần bận việc nữa, mỗi ngày làm chút việc, không còn gì băn khoăn.”
Hạ Hòa nhớ tới cuộc sống trong nhà trước kia, cảm khái muôn vàn. Bao nhiêu cực khổ trước kia tựa như một giấc mộng, may mà tỉnh rồi, cuộc sống của cả nhà ngày càng tốt đẹp, càng có hi vọng.
Thời gian này trong trường học có vài đồn đãi không tốt lắm, nguyên nhân gây ra là thường xuyên có người thấy Hạ Thanh lên một chiếc việt dã Benz, lại thêm vòng cổ Hạ Thanh đeo có nạm kim cương, theo người hiểu việc nói, nếu kim cương là thật thì cái vòng cổ này rất quý, phải tiền bốn số không mới mua được.