Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tạm thời Hạ Thanh không thể tưởng tượng được lúc mình có con sẽ thế nào, nhưng cô cho rằng dù mình có thương con thì cũng không phải kiểu yêu chiều con, nói không chừng còn là hổ mẹ ấy chứ.
Nhóm Đường Uyển cùng nhau vào phòng bếp xem thử, Hạ Thanh đã chuẩn bị đâu ra đấy, trong lò nướng đang nướng gà, đế bánh pizza cũng đã làm xong, các loại nguyên liệu nấu ăn đã được chia ra rửa sạch và cắt gọn, chỉ còn chờ xuống bếp nấu thôi.
Tạ Tiêu Ngữ nói: “Tiểu Thanh, nghe nói em nấu ăn không tệ, Uyển Uyển nấu ăn cũng ngon, có hai người ở đây, hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi.”
Hạ Thanh nhìn Lộ Uyển, trong mấy cô vợ ở đây thì Hạ Thanh không thân với Lộ Uyển nhất, chỉ gặp qua vài lần. Tính tình Lộ Uyển không hướng ngoại giống như Tạ Tiêu Ngữ và Hoàng Tuệ Như, có hơi lạnh nhạt, điểm này rất giống với Hạ Thanh. Nhưng cô thường xuyên nghe mọi người nhắc đến đủ loại ưu điểm của Lộ Uyển nên Hạ Thanh cũng khá tò mò về cô ấy.
Đường Uyển cười nói: “Em chỉ nấu đại thôi, không có công thức nào cả, hôm nay mọi người cùng nhau nấu đi để có thể học hỏi lẫn nhau, sau này sẽ nấu ngon hơn.”
Bốn người làm việc cùng nhau, trước khi trời tối đã chuẩn bị xong cơm tối, chiếc bàn ăn thật dài chất đầy đồ ăn. Còn có bánh gato Tạ Tiêu Ngữ đặc biệt mua, trái anh đào được xếp vòng quanh chiếc bánh, làm mắt các bạn nhỏ sáng rực lên khi nhìn thấy.
“Gà nướng tới rồi, còn có pizza, nhiều phomai lắm nha.”
Hinh Hinh không nhịn được vỗ tay: “Tuyệt quá đi, hôm nay còn vui hơn sinh nhật nữa.”
“Hôm nay là lễ Giáng sinh, cũng là tết của phương Tây, chúng ta mượn chút nào nhiệt của ngày lễ ở phương tây, các con có vui không nào?”
Hinh Hinh và Tiểu Ỷ gật đầu liên tục.
Hoàng Tuệ Như chỉ vào cây thông Noel đang phát sáng rực rỡ ở góc phòng ăn: “Các con có thấy cây thông Noel không? Dưới cây có rất nhiều hộp quà, cơm nước xong xuôi chúng ta cùng nhau đi chọn quà có được không?”
Các bạn nhỏ rất thích quà, nghe sau khi ăn cơm sẽ có quà thì lúc ăn cơm cũng tích cực hơn.
“Giáng Sinh vui vẻ, mọi người cùng nhau cạn ly.”
Sau khi Trương Lai giơ ly rượu vang đỏ trong tay lên, mọi người cũng lần lượt nâng cao ly rượu của mình lên, Hoàng Tuệ Như đang mang thai cũng rót một chút đồ uống.
“Bạn bè của tôi đều mua đồ trên mạng, có một người thích một chiếc túi xách hàng hiệu, đến cửa hàng thì bên đó nói hết hàng, thật ngờ trên web Dịch Cấu lại có nên cô ấy chốt đơn luôn.”
Tạ Tiêu Ngữ nói xong mọi người đều rất vui, ngoại trừ Cố Nguy, vài người trong số họ đều có cổ phần tại Thắng Danh Uy, việc làm ăn tốt thì mọi người đều kiếm được tiền không phải sao?
Một lát sau hai đứa bé đã ăn no nê, Hạ Thanh để hai bé đến cây thông Noel chọn quà, cuối cùng Hinh Hinh chọn được một chiếc bút máy, Tiểu Ỷ chọn được một hộp kẹo socola, hai người đều rất hài lòng.
Ngoại trừ các món quà cho bọn trẻ, người lớn cũng có quà, nhưng quà đều được bọn kín, chọn được cái nào thì lấy cái nấy, Hạ Thanh chọn được đồ trang điểm.
Khoảng hơn 9h gần 10h, mọi người lần lượt ra về, tiễn từng người đi xong, đến lúc chỉ còn lại hai người, Hạ Thanh duỗi lưng một cái. Hôm nay khiến cô mệt chết rồi, vậy nên đãi khách cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Cố Nguy ôm Hạ Thanh từ phía sau, áp má vào mái tóc của cô, mỉm cười nói trên đỉnh đầu cô: “Hôm nay vợ anh vất vả rồi, em lên phòng nghỉ ngơi trước đi, đống đồ phía dưới để những người kia đến dọn là được.
Anh nói là dọn phòng khách, bát đũa và bàn ăn trong phòng ăn và phòng bếp vẫn còn phải dọn.
Cho dù có thuê nhân viên dọn vệ sinh bán thời gian, cũng không thể quá lười biếng để một đống đồ cho nhân viên đến dọn được, thứ nên dọn thì vẫn phải dọn.
Hạ Thanh xoay người lại ôm anh, ngửa đầu cười nói: “Anh chu đáo quá đi mất, nhưng nhiều đồ lắm, em sợ một mình anh làm không hết.”
Cố Nguy áp lên trán cô cười nói: “Em cứ yên tâm giao cho anh, em bận rộn cả buổi chiều đã rất mệt mỏi rồi, đi lên tắm rửa trước đi, lát anh quay lại sẽ xoa bóp lưng cho em.”
Nói xong anh hôn lên môi Hạ Thanh một cái rồi kéo cô đi vào nhà.
Nếu anh đã bảo không cho mình dọn, Hạ Thanh cũng rất mệt nên quay về phòng tắm rửa trước.
Xả đầy nước ấm vào bồn tắm, thêm một chút tinh dầu rồi nhàn nhã ngâm nửa tiếng, chờ đến khi sấy khô tóc và mặc đồ ngủ đi ra Cố Nguy vẫn chưa đi lên.
Hạ Thanh vốn định xuống lầu xem thử nhưng ra đến cầu thang thì đụng phải anh.
“Tắm rồi à? Thơm quá.”
“Vâng, em thấy anh vẫn chưa lên, đã dọn dẹp xong chưa?”
Cố Nguy nắm lấy tay cô gật đầu: “Thứ nên dọn đều đã dọn rồi, còn lại để mai rồi tính.”
Trở lại phòng ngủ, anh bảo Hạ Thanh ngủ trước còn mình thì cầm áo ngủ vào phòng tắm tắm rửa.