[Thập Niên 90] Nữ Phượng Hoàng

Chương 208: Chương 208: Trình Giang lãng mạn (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hạ Thanh phát hiện kiến trúc sư lại biến vườn hoa thành hình dạng hai mảnh tim ghép lại với ý nghĩa là “tâm đầu ý hợp”.

Gam màu trong nhà đều theo hướng tươi mát, tự nhiên mà Hạ Thanh thích. Trắng, xám, gỗ mới, ba màu kết hợp một cách hài hòa, mọi yêu cầu về nội thất mà Hạ Thanh yêu cầu đều được kiến sư thực hiện tốt, bởi thế mà nhìn quanh căn nhà, Hạ Thanh vô cùng hài lòng.

“Thích không?”

Phòng ngủ chính có ban công, Cố Nguy đứng sau lưng Hạ Thanh, ôm và vây cô với thành lan can, khẽ nhỏ giọng hỏi bên tai Hạ Thanh, còn cô hơi ngửa ra sau, vừa hay tựa đầu vào ngực anh.

“Thích.”

“Anh cũng rất thích, nóng lòng muốn cưới em rồi.”

Nói xong, anh đỡ gương mặt của Hạ Thanh, cúi đầu hôn xuống, nơi xa xa là bầu trời xanh cùng khu rừng xanh, phủ bóng mát tâm hồn con người.

Hạ Lâm phát hiện gần đây Trình Giang hơi lạ, dường như đang trốn tránh cô ấy. Thế nhưng Hạ Lâm vẫn không lên tiếng hỏi mà vờ như không biết, chờ xem khi nào anh ấy tự nói.

Hôm nay, lúc Hạ Lâm tan làm, Trình Giang đã hẹn cô ấy đi ăn cơm: “Nghe bạn anh nói nhà hàng này ăn ngon, hôm nay ta đi nhé?”

Trong tay Hạ Lâm vẫn còn khá nhiều việc, Cây Bạch Hoa càng ngày càng phát triển hơn, ngoài quảng cáo báo thì công ty dần nhận quảng cáo trên TV, hai bên có sự chênh lệch rất lớn, cần phải tìm kịch bản và tóm tắt, tìm đạo diễn quay, quay xong còn phải biên tập, phối âm và một loạt quy trình liên quan.

Đương nhiên, công việc phức tạp hơn thì lợi nhuận cao hơn nhiều quảng cáo báo, đây cũng là động lực giúp đám người lập nghiệp không biết mệt mỏi, nỗ lực làm việc.

“Đi ăn cơm à? Được.”

Theo như Hạ Lâm, công việc đương nhiên quan trọng nhưng chẳng phải bạn trai cũng rất quan trọng, đúng chứ? Huống chi cô ấy có dự cảm là hôm nay sẽ biết được gần đây Trình Giang đang bận rộn bí mật làm gì đó.

Bọn họ đến một nhà hàng sang trọng, sau khi gọi đồ ăn, Hạ Lâm nhìn Trình Giang thi thoảng liếc nhìn mình nhưng vẫn không nói gì, thế là cô ấy cố ý cười hỏi: “Sao thế, trên mặt em dính bẩn à?”

Trình Giang nhìn chằm chằm rồi lắc đầu: “Không, rất sạch.”

“Thế à? Vậy sao anh cứ lén nhìn em thế.”

Trình Giang lập tức xấu hổ nhưng nhanh chóng nở nụ cười, anh ấy rủ mắt nhìn ly nước trên mặt bàn. Trình Giang không giỏi nói dối nên lúc này hơi căng thẳng.

“Chắc là do em quá đẹp, anh muốn nhìn em thêm nhiều lần.”

Hạ Lâm bất ngờ rồi bật cười, lời tỏ tình luôn khiến người ta rung động, huống chi đây lại do một người không giỏi nói chuyện khen ngợi thì càng bất ngờ gấp bội.

“Sao hôm nay anh lại biết ăn nói thế?” Cô ấy uống một ngụm nước, cười hỏi: “Vậy ngoài đẹp ra thì em còn ưu điểm gì không?”

Trình Giang cũng cười: “Ưu điểm của em có rất nhiều, thông minh, cố gắng, hiền lành, cần cù, lễ phép với người lớn. Anh cảm thấy mỗi một thứ đều là ưu điểm, nhiều vô số kể.”

Hạ Lâm chỉ đùa Trình Giang mà thôi, bởi vì đùa anh ấy vui lắm, anh ấy sẽ xấu hổ, dằn sự ngại ngùng của vào trong lòng, mắt không dám nhìn cô, lỗ tai cũng đỏ lên, những phản ứng này cùng với gương mặt của anh ấy tạo nên một hình ảnh tương phản kì khôi.

Trình Giang thấy Hạ Lâm mỉm cười, bấy giờ anh ấy mới nhận ra mình bị cô ấy trêu nhưng chỉ cần Hạ Lâm vui thì sao cũng được.

Bữa cơm này ăn rất vui vẻ, Hạ Lâm cũng chỉ xem hôm nay là một bữa cơm mà thôi, đợi đến khi dĩa salad trái cây cuối cùng dọn lên, Trình Giang gắp salad vào bát trước mặt cô ấy.

“Hửm? Anh không ăn sao?”

Trình Giang lắc đầu: “Không, em ăn đi, mấy loại trái cây đều là loại em thích ăn.”

Hạ Lâm cười ngọt ngào, dùng nĩa xiên miếng đào vàng rồi đưa đến bên miệng anh ấy, nhìn anh nhai và nói: “Chúng ta ăn chung đi.”

Hạ Lâm rất thích ăn trái cây, khi còn bé, điều kiện gia đình không tốt, cha mẹ cực khổ nuôi mấy đứa nhỏ nên đương nhiên làm sao dư tiền mua đồ ăn vặt cho các cô.

Khi còn bé, trái cây toàn là mấy thứ mọc trước nhà, hè có đào, thu có lê, táo, quả hồng, đồng có hạt dẻ lông sau lưng núi. Đợi đến khi cô ấy lên thủ đô đi học thì mới biết hóa ra trên thế giới này còn vô số loại trái cây mình chưa từng ăn nhưng chúng là quá đắt, cô ấy không nỡ mua, chỉ khi nào đặc biệt hạ giá thì mới dám bỏ tiền mua về kí túc xá ăn.

Những trải nghiệm này đều được Hạ Lâm xem như chuyện vui kể cho Trình Giang nghe, còn anh ấy lại đau lòng thay Hạ Lâm, cuộc sống khổ cực khi ấy của Hạ Lâm đều được Trình Giang khắc ghi, thế nên anh ấy thường xuyên mua hoa quả cho cô ấy ăn.

Hai người cùng ăn gần một nửa, lúc Hạ Lâm đang chuẩn bị xiên miếng xoay thì chợt nhìn thấy một vật lấp lánh, tuy bị sốt salad che khuất một nửa nhưng vẫn có thể nhận ra nó không phải là loại hoa quả nào.

“Ô? Đây là gì thế?”

Hạ Lâm bỗng có một dự cảm, đây chính là nguyên nhân mà người nào đó bí mật làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.