Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô ấy múc lên, lấy tay rút một vòng tròn nhỏ sang trong đống đó ra, rồi nhìn Trình Giang bỗng nhiên vừa cười vừa đứng dậy.
Anh ấy dùng khăn tay lau sạch vòng tròn nhỏ, để lộ ra dáng vẻ ban đầu, là một chiếc nhẫn đá quý màu hồng. Hạ Lâm ngạc nhiên che miệng, Trình Giang đến trước mặt cô ấy rồi quỳ một chân lên mặt đất.
“Anh đã đợi ngày hôm nay từ rất lâu, luôn tìm thời điểm thích hợp. Hôm nay chính là ngày thứ 321 chúng ta quen nhau, anh cảm thấy ba con số này rất có ý nghĩa, từ một người biến thành hai người, tương lai sẽ có thêm thành viên thứ ba trong gia đình.”
“Lâm Lâm, lấy anh đi, anh sẽ luôn đối xử tốt với em, chỉ cần em muốn, anh đều sẽ làm cho em.”
Hạ Lâm cảm động đến nỗi bật khóc, cô ấy cũng đoán nó là chiếc nhẫn nhưng Hạ Lâm không ngờ Trình Giang sẽ cầu hôn mình, càng không ngờ anh ấy sẽ nói những lời này vì cô ấy biết chúng khó khăn như thế nào đối với Trình Giang.
Hạ Lâm đang chuẩn bị đồng ý thì trong đám người bỗng xuất hiện một dáng hình quen thuộc, Hạ Thanh xuất hiện cùng một cây nến.
“Chị ơi, chị mau gật đầu với anh ấy đi, em nhận người anh rể này rồi đó.”
Sau đó, trong nhà hàng vang lên giai điệu piano, là bài “Thư gửi Alice” của Beethoven. Hạ Lâm hết khóc rồi lại cười, cô ấy giơ tay phải ra trước mặt Trình Giang: “Em đồng ý, anh đeo cho em đi.”
Trình Giang vội vàng đeo nhẫn lên ngón tay vô danh của Hạ Lâm, độ rộng vừa khít.
“Chúc mừng anh rể đã cầu hôn thành công!”
Sau khi Hạ Thanh vỗ tay thì thực khách trong nhà hàng cũng đồng loạt vỗ tay theo.
“Không khí tốt như vậy, có phải hai người nên ôm nhau không.”
“Ôm cái gì mà ôm, hôn luôn mới phải.”
“Đúng vậy, hôn đi, hôn đi.”
Sau khi Trình Giang đeo nhẫn cho Hạ Lâm rồi mới đứng dậy, anh ấy nghe theo con tim mà ôm lấy Hạ Lâm, nghe mọi người hô hào, mặc dù hơi xấu hổ nhưng anh ấy vẫn cúi đầu hôn Hạ Lâm.
“Á, tuyệt cú mèo!”
Bầu không khí trong nhà hàng bỗng đạt tới cực điểm trong nháy mắt, cảnh tượng này đã được chủ nhà hàng sắp xếp dùng máy quay phim quay lại từ sớm, ý tưởng này là do Hạ Thanh đưa ra, để làm quà tân hôn lúc chị hai kết hôn, tuyệt đối khắc ghi cả đời.
“Tiểu Thanh, em đến đây từ bao giờ?”
“Lúc hai người ăn cơm.”
“Hả? Thế đã lâu rồi đúng không, em ăn chưa?”
Hạ Thanh gật đầu: “Rồi ạ, dù sao cũng là anh rể trả tiền, em nào để mình thua thiệt.”
Hạ Lâm mỉm cười: “Vị kia nhà em đâu, hôm nay không đi cùng em à?”
“Anh ấy đi công tác rồi, hai ngày nữa mới về thủ đô.”
Cố Nguy luôn muốn thành lập một công ty dược phẩm nhưng vốn đầu tư nghiên cứu nhanh này rất lớn, có lẽ ba đến năm năm vẫn chưa có lời, lần đi công tác này chính là để anh liên lạc với bạn học lúc ở trường, chuẩn bị bàn chuyện hợp tác.
Hạ Thanh không hiểu nhiều về chuyện y dược này nhưng mãi đến thế kỉ 21, ngành y trong nước vẫn ở trong giai đoạn phát triển, chắc chắn có tương lai, còn về có thành tích thế nào thì cô cũng không chắc nhưng Hạ Thanh tin ánh mắt của Cố Nguy, anh là một người đàn ông rất có năng lực, bất luận chuyện gì cũng đều làm tốt.
Sau khi ra về, Trình Giang đưa Hạ Thanh về trường học rồi mới lái xe chở Hạ Lâm về.
“Em không ngờ anh sẽ cầu hôn.”
Đối với anh ấy mà nói thì hành động này quá đỗi lãng mạn, Hạ Lâm thật lòng cảm động và hạnh phúc.
Khóe miệng của Trình Giang cong lên, cái anh ấy muốn chính là sự bất ngờ, bởi vì cùng làm việc với nhau mà anh ấy không hề có bí mật gì khi ở trước mặt Hạ Lâm. Nhưng nếu chuyện gì cũng nhìn thấu thì thật vô vị, anh ấy hi vọng Hạ Lâm có thể cảm nhận sự chân thành và tình cảm của mình mà không phải đợi đến tận lúc kết hôn.
“Anh đã nói sẽ dành cho em những gì tốt nhất, chỉ cần là chuyện anh làm được thì anh sẽ làm cho em.”
Sau khi đến chung cư, Trình Giang đi lên lầu, đến tận khi vào thang máy mà mười ngón tay của hai người vẫn đan chặt vào nhau khiến tim Hạ Lâm đập thình thịch. Vào đến nhà, quả nhiên Trình Giang hôn cô ấy, nụ hôn này còn nóng bỏng hơn nụ hôn trong nhà hàng mấy mươi lần, Hạ Lâm nhanh chóng xìu xuống, ngay khi cô ấy cho rằng Trình Giang sẽ có thêm một bước tiến mới thì anh ấy lại chợt ngừng lại, thế nhưng hơi thở nóng bừng và sự bất thường của cơ thể để chứng minh nội tâm của Trình Giang không hề bình tĩnh như vậy.
“Chúng ta còn chưa kết hôn, anh tôn trọng em.”
Hạ Lâm đỏ mặt ừ một tiếng, Trình Giang mỉm cười xoa mặt cô, ôm Hạ Lâm vào ngực rồi ngửi mùi thơm trên tóc cô ấy.
“Anh còn thứ muốn tặng em.”
“Cái gì?”
Anh ấy kéo Hạ Lâm ngồi xuống ghế sô pha, một tay che mắt cô ấy, một tay lấy tờ giấy chứng nhận và một cuốn sổ đỏ ở dưới miếng đệm sô pha, trên đó viết “Chứng quyền bất động sản Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa”, là sổ đỏ.