[Thập Niên 90] Nữ Phượng Hoàng

Chương 210: Chương 210: Trình Giang lãng mạn (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hạ Lâm lại một lần nữa ngạc nhiên, cô mở sổ đỏ ra xem, người đứng tên là cô ấy mà hộ khẩu căn nhà đó chính là căn nhà thuê hiện giờ của cô ấy.

“Chuyện gì vậy? Anh mua lại căn nhà này rồi ư?”

Trình Giang ngồi bên cạnh Hạ Lâm gật đầu: “Ở lâu như thế, hẳn cũng phù hợp với em, anh cảm thấy tương lai ai ở cũng không ổn, vừa hay văn phòng mua xong căn nhà nhưng chưa xử lí kịp giấy tờ bất động sản nên anh quyết định nhờ bạn thân nhường lại căn nhà cho mình.”

“Đắt không, mất bao nhiêu tiền thế?”

“Cậu ấy không lấy tiền của anh, chỉ tính giá gốc cộng thêm nội thất, anh lại tăng thêm một vạn, tính tiền công. Sao nào, thích không?”

Sao mà Hạ Lâm lại không thích chứ. Đẩy đúng là việc vui nhưng thứ cô ấy quan tâm là một chuyện khác.

“Vậy sao anh ghi tên em? Nếu khi chúng ta kết hôn thì phải đứng tên hai người chứ.”

Trình Giang nắm tay cô ấy, cười nói: “Không cần, mọi thứ của anh đều là của em, sau này mọi chuyện trong nhà đều giao cho em quản lý, anh không cần gì cả, chỉ cần em là đủ.”

Không cần bàn cãi gì khi đây là lời tỏ tình cảm động nhất, làm Hạ Lâm cảm giác được sự an toàn. Thật ra cô ấy không quan tâm những việc này nhưng Trình Giang chịu làm thế nên đương nhiên cô ấy cảm động.

Hạ Lâm xoay người ôm Trình Giang, ghé vào tai anh ấy nói: “Cảm ơn anh nhưng em cũng không muốn quản lí mọi thứ hay cái gì cũng phải dựa dẫm vào người khác, sau này chúng ta cùng nhau cố gắng nhé.”

Cô ấy không ăn bám, cũng không muốn ăn bám, Hạ Lâm muốn trở thành một người phụ nữ có giá trị, chỉ là cái giá trị này trước đây chỉ có với người nhà, cha mẹ, từ nay về sau lại có thêm anh ấy.

Hạ Thanh về ký túc xá rửa mặt xong thì nhận được điện thoại của Cố Nguy, cô kể với anh chuyện cầu hôn của Trình Giang hôm nay.

“Vô cùng lãng mạn, chị em cảm động phát khóc.”

“Em thích lãng mạn sao?”

“Thi thoảng lãng mạn tí cũng không tệ, giống như gia vị của cuộc sống, thêm chút tình thú.”

Cố Nguy ngẫm nghĩ, hình như anh chưa từng cầu hôn cô.

“Em có tiếc vì anh chưa cầu hôn em không?”

“Hửm?”

Hạ Thanh không ngờ Cố Nguy sẽ hỏi tới việc này, cô hoàn toàn không suy nghĩ tới hướng kia.

“Không biết nữa, mặc dù anh không cầu hôn nhưng lúc anh tỏ tình cũng rất lãng mạn, anh cũng làm ti tỉ thứ em thích nữa mà.”

Đối với cô mà nói, hạnh phúc không phải là bắt chước vẻ đẹp của người khác mà là tự bản thân mình trở thành đóa hoa đẹp nhất.

Mặc dù cô nói rằng mình không quan tâm lắm nhưng Cố Nguy vẫn lẳng lặng ghi nhớ trong lòng, dự định chuẩn bị cho Hạ Thanh một món quà lãng mạn.

Sau khi Trình Giang cầu hôn thành công thì định ngày đám cưới, cha mẹ của anh ấy định đến nhà họ Hạ bàn chuyện kết hôn, coi như là lần gặp mặt đầu tiên của người lớn trong nhà.

Vào cuối tháng 4, Trình Giang và Hạ Lâm cùng với cha Trình, mẹ Trình, đi từ thủ đô đến thôn Tước Tử, sau khi suy xét một số loại phương tiện đi lại, cuối cùng vẫn lựa chọn đi máy bay, như vậy có thể tiết kiệm thời gian, tàu hỏa hay tự lái xe cũng phải mất hai ngày mới có thể tới nơi.

Lần này, không cần họ phải gọi điện ra sân bay đón, Lưu Dự đã đến sân bay thành phố đợi trước.

“Anh rể!”

Hạ Lâm sau khi nhìn thấy Lưu Dự thì vẫy tay với anh, Lưu Dự nở nụ cười, đi tới.

“Tiểu Lâm.”

Anh ấy chú ý tới Hạ Lâm đầu tiên sau đó nhìn người đàn ông trẻ tuổi đứng bên cạnh Hạ Lâm cùng đôi vợ chồng trung niên có khí chất vô cùng mạnh mẽ, họ đều dừng bước, vẻ mặt tươi cười nhìn Lưu Dự, không cần suy nghĩ cũng có thể biết thân phận của họ.

“Xin chào, tôi là Lưu Dự, anh rể của Tiểu Lâm, cậu là Trình Giang phải không? chú Trình, dì Trình, xin chào.”

Cha mẹ Trình mỉm cười, gật đầu: “Xin chào, Tiểu Lưu.”

Trình Giang vươn tay phải: “ Chào anh, lần đầu gặp mặt, mong được anh chiếu cố nhiều hơn.”

Lưu Dự cũng mỉm cười, cũng vươn tay: “Xin chào, rất vui được gặp cậu. Xe đang đậu ở bên ngoài, trước tiên chúng ta xuất phát thôi.”

Trình Giang gật đầu đáp: “Được.”

Hạ Lâm bị dáng vẻ nghiêm chỉnh của Trình Giang chọc cười, hình như anh ấy luôn có loại năng lực này, lúc nghiêm túc cũng có thể khiến người ta cảm thấy thú vị.

Lúc này, Hạ Hòa đã đưa con trai Hiên Hiên về nhà ngoại, Hiên Hiên đã được 5

tháng tuổi và là một đứa bé vô cùng đáng yêu, Lý Tú Cầm ôm đứa cháu nhỏ đi dạo quanh sân, chỉ vào những thứ có trong sân cho bé xem, bà ôm bé đã nửa giờ mà cũng không cảm thấy mệt mỏi.

“Mẹ, mẹ vào nhà nghỉ ngơi để con bế thằng bé cho ạ, bình thường giờ này Hiên Hiên cũng nên đi ngủ rồi.”

Sức khỏe của Lý Tú Cẩm không tốt, Hạ Hòa cũng không dám để bà bế lâu, thật ra bế một đứa bé cũng là một công việc cần nhiều thể lực, Hạ Hòa từng là một cô gái yểu điệu, trước khi kết hôn, cô ấy không cần làm bất cứ công việc đồng áng nào ngoại trừ mấy công việc nhà đơn giản.Từ sau khi sinh Tiểu Hiên, mỗi ngày đều phải bế rồi dỗ dành đứa nhỏ nên lực tay đã tăng lên không ít.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.