Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lý Tú Cầm cười nói: “Đúng thật là thế, có người mang thai thích ăn chua, có vài người mang thai lại thích ăn cay.”
Hạ Lâm nói: “Chua là con trai cay là con gái, em thích ăn chua, vậy trong bụng em chính là con trai.”
Hạ Thanh lắc đầu: “Cay em cũng thích ăn, cái này không có căn cứ khoa học, là con trai hay con gái thì vẫn phải sinh ra rồi mới biết được.”
Do chuyện Hạ Thanh nghi có thai, bữa cơm này mọi người ăn càng ngon miệng hơn, cơm nước xong xuôi, không ở lại trò chuyện lâu, Cố Nguy lập tức đưa Hạ Thanh đi bệnh viện kiểm tra.
Trung tâm y tế quốc phòng trên thị trấn có bác sĩ trực ban trong thời gian nghỉ tết, Hạ Thanh làm xét nghiệm nước tiểu, chờ hơn bốn mươi phút mới nhận được báo cáo dương tính, nói cách khác, cô thực sự đã có thai.
Trên đường trở về, Cố Nguy nắm chặt tay Hạ Thanh, khóe môi luôn mỉm cười.
“Cha mẹ biết chắc chắn sẽ rất vui, về đến nhà, em nhớ gọi điện thoại cho mẹ.”
Hạ Thanh gật đầu đồng ý, thực ra đến giờ cô vẫn có phần ngơ ngác, vui thì đúng là vui thật, nhưng trong bụng thực sự có một sinh mệnh nhỏ đang tồn tại, tinh thần trách nhiệm đột nhiên dâng lên khiến cô cảm thấy căng thẳng, không biết mình có thể trở thành một người mẹ tốt hay không.
Bà Cố nhận được điện thoại thì rất vui vẻ, không chỉ cảm ơn toàn bộ thần phật một lượt, còn khen Hạ Thanh mấy lượt.
“Con đúng là một đứa bé ngoan, vất vả cho con, ba tháng đầu là quan trọng nhất, phải chú ý về mọi mặt, không được mệt mỏi, dinh dưỡng phải cân đối, chờ con về, mẹ sẽ bồi bổ đàng hoàng cho con.”
Hạ Thanh có thể tưởng tượng ra sau khi trở về, bà Cố sẽ “nhiệt tình” chuẩn bị cho cô rất nhiều đồ ngon.
Cô nói rào trước với Cố Nguy: “Em nói trước cho anh biết, nếu mẹ ép em ăn nhiều quá, em không ăn nổi, anh phải nghĩ cách giải quyết giúp em đó.”
“Nếu thực sự như vậy thì chắc chắn anh sẽ làm như mẹ nói, tất cả đặt mong muốn của em lên làm ưu tiên hàng đầu.”
Anh vốn đã rất nâng niu Hạ Thanh rồi, không bao giờ để cô không vui, giờ cô có thai, anh lại càng quan tâm, chiều chuộng cô hơn.
Kính trọng mẹ nhưng yêu vợ, anh tách bạch rất rõ hai mối quan hệ này.
Trong phòng bếp, Lý Tú Cầm cũng đang nấu canh cho Hạ Thanh, làm thịt một con gà mái của gia đình.
“Cái thai này của con tới thật đúng lúc, không sớm không muộn, tính ra chắc là khoảng tháng chín sẽ sinh, mùa đó ở cữ cũng dễ chịu, cho nên mới nói là con có phúc.”
Hạ Thanh cũng cảm thấy mình khá may mắn, nếu thời gian như vậy còn chê không tốt thì tham lam quá.
Lý Tú Cầm nói với Hạ Lâm: “Về lý thì đáng ra con phải có bầu trước, con lớn hơn Tiểu Thanh hai tuổi mà chẳng thấy tích cực chuyện sinh nở gì cả.”
“Không phải con không tích cực, là Tiểu Thanh quá tích cực, em ấy mới 23, lúc bằng tuổi Tiểu Thanh con vẫn còn chưa tốt nghiệp, dù sao con cũng đã thương lượng với Trình Giang rồi, sẽ hoàn thành nhiệm vụ sinh con trước năm 28 tuổi.”
“Con nói kiểu gì thế, sao sinh con mà cũng thành nhiệm vụ vậy?”
“Cuộc đời con không phải sống để sinh con, không tranh thủ lúc còn trẻ, còn dồi dào sức lực để lo sự nghiệp thì sao này sẽ tách rời với xã hội.”
“Vậy sao em gái con chịu sinh, chỉ mình con là nghĩ rõ lắm chuyện.”
“Tiểu Thanh khác con, em ấy còn đang đi học mà, chưa bị áp lực sự nghiệp lớn như con.”
Dù sao Cố Nguy cũng đã là một doanh nhân trẻ thành đạt rồi, có Cố Nguy che chờ, dù em ba không làm gì cả đời cũng được, còn cô ấy và Trình Giang thì vẫn đang phải hết lòng lo lắng cho sự phát triển của công ty, tạm thời quá bận, không có thời gian lẫn sức lực để cân nhắc vấn đề con cái.
Lý Tú Cầm nấu xong canh gà, hớt mỡ gà đi, múc cho Hạ Thanh một chén, chọn phần cánh gà, đùi gà có thịt ngon múc cho Hạ Thanh, còn thêm hai cây nấm tươi vào bát, bát canh tỏa hương thơm nức, ăn vào lập tức thấy ấm áp cả người.
“Mẹ nấu hẳn một nồi cơ, một mình Tiểu Thanh ăn không hết nổi đâu, các con cũng lại ăn đi.”
“Tiểu Thanh ăn không hết mới cho bọn con ăn, đãi ngộ đúng là thua xa.”
“Lớn tướng rồi còn so bì cái này à, nếu con có thai thì mẹ cũng sẽ nấu riêng cho con ăn, không cho ai ăn ké hết, trong chuồng còn tầm chục con gà cơ, cho con ăn thoải mái.”
Hạ Lâm vốn giả vờ ghen để được thương, không ngờ cuối cùng lại tự bê đá đập chân mình, đành phải tiu nghỉu ngậm miệng lại, cô ấy có nhanh mồm nhanh miệng cỡ nào cũng không thắng nổi mẹ.
Hai chị em ở nhà năm ngày, sáng mồng tám đi, ngồi chuyến bay buổi chiều, buổi trưa Trình Giang mời đồng đội ăn cơm, tiện thể trả xe.
Sau khi máy bay hạ cánh xuống sân bay thủ đô, hai chị em chia tay nhau ở bãi đậu xe, Cố Nguy và Trình Giang đều đi xe tới sân bay.
“Chị đi đây, em có thai phải chăm sóc tốt cho bản thân, có việc gì nhớ phải gọi điện thoại cho chị.”
Hạ Lâm vẫn rất quan tâm em gái, ôm Hạ Thanh một cái rồi mới lên xe.