[Thập Niên 90] Nữ Phượng Hoàng

Chương 264: Chương 264: Ăn tết (4)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Với em mà nói, đời người sẽ không vĩnh viễn thuận buồm xuôi gió, nếu nhất định phải chịu khổ, vậy thì em tình nguyện trước đắng sau ngọt, nếu mỗi ngày ở bên anh đều là ngọt, vậy thì cho dù trước kia có bao nhiêu đắng em cũng đều không cảm thấy đắng.”

Lời Hạ Thanh nói không chỉ có mỗi kiếp này, mà còn nói cả đời sau nữa, cô từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương, không có tình yêu của cha mẹ, mỗi một ngày trong lòng đều rất khổ sở, nhưng từ khi đi vào nơi này, đặc biệt là sau khi gặp được Cố Nguy, mỗi một ngày cô đều rất hạnh phúc.

Cô ngửa đầu hôn lên môi anh, trong căn phòng nhỏ ấm áp rất nhanh đã bốc cháy lên một ngọn lửa, hai trái tim vốn đã gần kề nhau nay lại càng dựa vào gần hơn.

Mùng năm, cả gia đình mang theo bao lớn bao nhỏ quà đi đến nhà cậu chúc tết, nhà cậu bây giờ đã xây dựng nhà lầu, Lý Quảng Hải cũng linh hoạt đầu óc mà đi theo người khác bắt đầu làm công trình, cuộc sống trong nhà cũng càng ngày càng tốt hơn.

Mợ Dương Hương Chi kéo lấy Lý Tú Cầm cảm khái nói: “Mấy năm trước có ai mà nghĩ đến sẽ có một ngày có thể có những ngày lành tháng tốt như vậy đâu chứ?”

Đặc biệt là thời điểm chồng mợ là Lý Quốc Phú xảy ra chuyện cứ như là trời sập xuống luôn vậy, hiện tại quay đầu nhìn lại vẫn muốn thổn thức hai tiếng như cũ, chỉ là những cái khổ sở đó tốt xấu gì cũng đã qua rồi.

“Đúng vậy, cho nên mới nói nhân sinh trên đời, cái gì cũng không thể nói trước được.”

Phúc họa tương y, có tốt có xấu, tốt không kiêu ngạo tự mãn, hỏng rồi cũng đừng tự oán tự ngải, rồi cũng sẽ có một ngày nó qua đi.

(tự oán tự ngải: Tự hối tự sửa, chỉ sự sám hối)

(Phúc họa tương y: Ẩn chứa sau lưng bất kể sự phồn thịnh nào cũng đều là nguy cơ, mà bản thân nguy cơ cũng lại chứa đựng hy vọng giải thoát khỏi khốn cảnh)

Giữa trưa thời điểm ăn cơm, chị dâu nấu con cá, không biết là tanh hay là cái gì, nấu xong mang thời điểm lên bàn, Hạ Thanh nghe thấy mùi liền muốn nôn, che ngực lại trực tiếp nôn khan, nhưng mà cái gì cũng không nôn ra.

Lý Tú Cầm đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó lập tức liếc mắt trao đổi với chị dâu cả một chút, đoán rằng Hạ Thanh đây là mang thai.

Cố Nguy vốn dĩ đang cùng mấy người anh em rể, anh họ ngồi một chỗ, để ý thấy Hạ Thanh không thoải mái, vội vàng đi qua xem.

Dương Hương Chi cười bảo con dâu đưa cá xuống, cười nói: “Cháu rể ba đừng lo lắng, nhìn dáng vẻ này của Tiểu Thanh chỉ sợ là có tin tức tốt, ăn cơm xong đi đến viện vệ sinh xem thử đi, cũng không biết viện vệ sinh có bác sĩ trực ban hay không.”

Biểu tình của Cố Nguy lập tức từ lo lắng chuyển thành vừa mừng vừa sợ, anh không nóng vội muốn có con, cứ thuận theo ý của tự nhiên thôi, nhưng sau khi nghe nói vợ mình có khả năng, nội tâm lại cực kỳ kích động.

Anh nắm lấy tay của Hạ Thanh, trong mắt chứa đựng ý cười sáng ngời, xác nhận lại với Hạ Thanh, hỏi: “Thật sao? Em thật sự mang thai rồi sao?

Cái cảm giác buồn nôn kia đã rút đi, ngực cũng không còn bị đè nén như vậy nữa, nhìn thấy anh như vậy, cảm thấy ngọt ngào trong lòng đồng thời cũng cảm thấy anh có chút ngốc.

“Em cũng không phải là bác sĩ làm sao mà biết được, chỉ là cảm thấy rất buồn nôn.”

Cô chưa từng mang thai bao giờ, sao có thể cho anh câu trả lời nào được.

“Hẳn là không sai đâu, lát nữa làm kiểm tra là được.”

Lý Tú Cầm nói xong, lại tỉ mỉ hỏi Hạ Thanh có cảm giác như thế nào, ngoại trừ cá ra thì những đồ ăn có thể ăn được hay không.

Ba tháng đầu thai phụ sẽ có phản ứng thai nghén, nhưng phản ứng lớn nhỏ thế nào mỗi người đều không giống nhau, giống như Lý Tú Cầm đã sinh bốn người con gái, mỗi một lần thai nghén đều không giống nhau.

Bà ta gắp cho Hạ Thanh mấy món đồ ăn để cho Hạ Thanh ăn, Hạ Thanh sau khi ăn qua từng món xong, phát hiện ngoại trừ không quá ngon miệng ra, thì những mặt khác ngược lại cũng không có gì.

“Có thể ăn là được rồi, mặc kệ ăn có ngon hay không, đều phải vì đứa bé mà ăn.”

Cố Nguy vẫn luôn nhìn phản ứng của Hạ Thanh, rõ ràng có thể nhìn ra sự khẩn trương và lo lắng của anh, còn bị các trưởng bối chê cười.

“Phụ nữ mang thai đều sẽ như vậy, cháu nếu bây giờ đã khẩn trương đến như vậy, thì sau này những chuyện khẩn trương như vậy vẫn còn nhiều lắm đó, chỗ này có bọn mợ rồi, cháu nhanh chóng đi ăn cơm đi.”

Cố Nguy lúc này mới quay trở về chỗ ngồi của bản thân.

Hạ Lâm ngạc nhiên nhìn Hạ Thanh: “Ngày hôm qua vẫn còn tốt mà, sao hôm nay lại vừa ngửi thấy mùi liền muốn nôn chứ.”

Ở nhà cũng ăn cá mà, mang thai thực sự thần kỳ như vậy sao?

Hạ Thanh nghĩ một chút, nói: “Khả năng là bởi vì cá ở nhà là dùng dấm ướp qua rồi mới chiên, không có tanh như vậy nên vẫn còn tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.