Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hiện tại hai người bàn chuyện cưới hỏi, nhà gái muốn một vạn hai tiền sính lễ, như thế này cũng xem như không quá nhiều, dù sao bên nhà gái nói, số tiền này sẽ mang một nửa về, phần còn lại sẽ cho để cho bọn họ đặt mua đồ vật cần dùng, ví dụ như chăn, thảm, chậu rửa mặt linh tinh, coi như là sự mở đầu.
Theo lý thuyết này thì tiền này nên là ba mẹ bỏ ra, huống chi số tiền anh ấy trả cho gia đình còn nhiều hơn số tiền này, vốn tưởng rằng trong nhà có thể đưa, không nghĩ tới Lưu Xuân Bình lại nói trong nhà không có tiền, cậu ta tự làm việc kiếm tiền rồi tự mình đưa là được.
Cậu ta thừa dịp ăn tết để trở về, vốn định nói cẩn thận đàng hoàng với mẹ, nhưng nói mấy ngày, Lưu Xuân Bình chỉ đồng ý đưa cho 5000, nhiều hơn một đồng cũng không được.
Trong tay Hạ Tùng vẫn còn có một ít, nhưng đó là tiền để chuẩn bị tiệc rượu, bọn họ còn phải thuê nhà ở bên ngoài, về sau sinh con còn phải tích cóp tiền để nuôi con, cậu ta lại còn phải có trách nhiệm, kiên quyết không được dòm ngó đến tiền tiết kiệm của nhà gái, hai mẹ con lúc này mới cãi ầm lên.
“Vậy thì bác nói như thế nào?”
“Động đến số tiền này, bác của con mở miệng cũng vô dụng, chị ta chính là kiểu người bị tiền che mắt.”
“Bà ta như vậy sẽ không sợ về sau con trai sẽ mặc kệ bà ta sao?”
Lý Tú Cầm cười hừ hừ mội tiếng: “Chị ta chính là tốt số sinh được hai đứa con trai, từ nhỏ đã không chăm sóc bọn nó, đều là nhờ ba mẹ chồng con chăm sóc, cả đời này chị ta cũng rất lười biếng và tham lam, trong lòng chị ta không có ai khác ngoại trừ chính mình. Huống hồ chị ta còn nói, nếu như hai người con trai không hiếu kính với chị ta, chị ta sẽ kiện bọn họ tội không phụng dưỡng cha mẹ, mà hai anh em họ của con lại quá thành thật.”
Hạ Thanh ngẫm lại cũng khó trách, giống như rất nhiều cha mẹ làm người bình thường, con cái ngược lại thành thật và hiếu thuận, đặc biệt là những người mẹ mạnh mẽ, con trai lại càng mềm yếu, có thể trong quan hệ gia đình cũng tuân theo “quy luật bảo toàn” của tự nhiên.
Ngàn gia vạn hộ, hạnh phúc đều là tương tự, bất hạnh gia đình lại các có các bất hạnh.
Hạnh phúc của hàng nghìn gia đình là giống nhau, nhưng sự bất hạnh của mỗi gia đình lại có một nỗi bất hạnh riêng.
Họ không quan tâm và không muốn quan tâm đến việc tiền nong của nhà bên cạnh, ngược lại Hạ Tùng đã rời đi vào buổi chiều hôm đó, trước khi đi, họ có đến nhà để chào Hạ Chí Dân và Lý Tú Cầm, và cũng nói vài câu với mấy người em họ.
Hạ Chí Dân nhìn cháu trai mặt ủ rũ mày chau lại mặt thở dài, bảo Lý Tú Cầm cầm một ngàn đồng đưa cho Hạ Tùng.
“Số tiền này cháu cầm đi, xem như chú thím đưa tiền mừng cho cháu trước, mặc kệ thế nào, cũng phải sống thật tốt, trên đời này không có thứ gì có thể cản bước mình cả.”
Hạ Tùng không chịu cầm, Lý Tú Cầm cũng khuyên cậu ta nhận lấy.
“Cháu với Hạo Tử đều là những đứa trẻ hiểu chuyện, chúng ta cũng là nhìn cháu từ nhỏ đến lớn, không đành lòng nhìn thấy các cháu chịu khổ chịu nhọc, nhưng chúng ta cũng không có cách nào, không nói được ba mẹ của cháu, chỉ có thể góp một chút sức lực này, cháu cũng đừng ghét bỏ chút này là được.”
Hạ tùng cười khổ tiếp nhận, một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, hốc mắt cũng đã đỏ lên.
“Chú, thím, cháu cảm kích hai người còn không kịp, sao lại có thể nói như vậy chứ.”
Mẹ ruột đã như vậy, lòng cậu ta sớm đã lạnh rồi, chú hai thím hai tốt, cậu ta sẽ ghi nhớ ở trong lòng cả đời.
“Ở bên ngoài chăm chỉ làm việc, có khó khăn nhất định phải mở miệng, chúng ta tuy rằng cũng không có tiền đồ to lớn gì, nhưng ít nhiều vẫn có thể giúp đỡ một chút.”
Hạ Tùng gật đầu, cậu biết cả nhà chú hai càng ngày càng tốt, nhìn thấy mấy người em rể, quản lý nhà máy còn không có phong độ như bọn họ, nhưng cậu ta cũng rất có chí khí, tình nguyện ở bên ngoài chịu khổ, chứ không muốn làm thân thích để bị coi thường, rốt cuộc ngoại trừ sức lực ra, cậu ta cũng không có văn hóa gì.
Vào tối hôm đó Hạ Chí Dân ăn cơm cũng ít lại, ông là một người trọng tình nghĩa, chị dâu là người khắc nghiệt, nhưng hai đứa cháu trai ruột cũng không sai chỗ nào, khi còn nhỏ cũng rất thương bọn họ.
Sau khi Hạ Thanh và Cố Nguy trở về phòng nghỉ ngơi, Cố Nguy hỏi Hạ Thanh tình huống cụ thể, Hạ Thanh liền nói ra chuyện hai nhà đón tết, Cố Nguy thế mới biết chuyện mẹ vợ anh đã từng uống qua thuốc trừ sâu, cũng đau lòng cho vợ mình khi còn nhỏ đã phải chịu khổ.
Anh ôm Hạ Thanh, nghiêng đầu hôn hôn lên cái trán của cô, nụ hôn này không có dục niệm, chỉ có nhu tình.
Hạ Thanh hiểu ý của anh, vùi đầu vào trước ngực anh, thỏa mãn cười.