Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Rau khô đó phải ngâm với nước rồi mới có thể ăn, nếu không đến khi nấu thì sẽ rất cứng.
“Chờ đến khi con trở về thì để mẹ lấy cho con một túi mà mang theo, muốn ăn thì tự mình làm.”
Hạ Thanh cười gật đầu: “Được ạ.”
Lý Tú Cầm nhìn sắc mặt của hai cô con gái thì đã biết rằng hai cô con gái của mình sau khi kết hôn sống rất tốt, trong lòng rất yên tâm, nhưng là một người mẹ, không khỏi muốn hỏi thêm vài câu thì mới cảm thấy an tâm.
“Mẹ, bọn con đều khá tốt, nhưng ngược lại với ba ở nhà phải tự chăm sóc bản thân cho thật tốt, con thấy trong thôn có mấy ngôi nhà đã xây nhà cao tầng rồi, hay là chúng ta cũng xây một căn đi, ở cũng rộng rãi thoáng mát, bảo hai người đi lên thủ đô ở hai người lại không vui.”
Như thường lệ, Lý Tú Cầm tính tình tiết kiệm nhất định sẽ không chấp nhận việc đề nghị xây nhà này, nhưng lần này con gái và con rể đều đã về, nếu con gái lớn không ở xa, buổi tối có thể về thành phố thì sẽ không có đủ phòng ở trong nhà, vì vậy việc xây dựng một ngôi nhà là cần thiết.
“Vậy thì chờ đến mùa xuân thì sẽ bắt đầu tìm người người đến để xây nhà, còn phải đập cái sân hiện tại nữa mới được.”
Nền móng chỉ lớn như vậy, hai bên trái phải đều có người ở, tất nhiên phải phá bỏ, xây lên trên nền móng ban đầu, nhưng phía trước không có người ở nên có thể nới thêm một chút.
“Không sao đâu, nếu mà không chỗ ở thì đến chỗ của bọn con, đến khi nhà xây xong thì về.”
“Như vậy thì không được, xây nhà thì phải đi theo sau để mà quan sát theo dõi chứ, lỡ như người ta không quan tâm thì làm sao bây giờ, thế là thành ra chúng ta coi tiền như rác.”
Còn có những thứ hàng hóa ở trong cửa hàng nhỏ nữa, nếu bị người thuận tay lấy đi một ít thì Lý Tú Cầm sẽ rất đau lòng.
“Những việc này thì mọi người không cần phải lo lắng, mẹ và ba của các con còn chưa già đâu.”
Sau bữa tối vô cùng náo nhiệt, gia đình Hạ Hòa một nhà ba người trở về thành phố trong đêm, từ sau khi Lưu Dự được chuyển đến làm nhà báo ở trên tỉnh, căn nhà họ mua ở tỉnh lỵ cũng bắt đầu được sửa sang, Hạ Hòa cũng tìm kiếm cơ hội để được chuyển đến một trường học ở tỉnh lỵ.
Theo ý tứ của hai vị lão nhân trong nhà, hai vợ chồng bọn họ đi tỉnh lỵ, còn Hiên Hiên thì ở lại trong thành phố cho bọn họ chăm sóc, dù sao Lưu Nhân Đình cũng chưa đến tuổi nghỉ hưu, cho nên chắc chắn sẽ không thể đến ở tỉnh lỵ.
Nhưng Hạ Hòa không thể bỏ Hiên Hiên ở lại, vẫn muốn đưa đi bên mình, cô là giáo viên, có thể tìm một nhà trẻ gần trường để đưa đón được Hiên Hiên lúc tan học, cô cũng có đủ thời gian để đưa con của cô đi.
Có điều hiện tại nhà ở còn chưa sắp xếp thu dọn xong, những việc này cũng chưa được thảo luận một cách nghiêm túc.
Mùng 4 tết về quê thăm bạn bè không vui, Hạ Hòa bọn họ vừa trải qua thời gian ở nhà, hai người con rể đã làm hết việc có khả năng làm ở trong và ngoài nhà, Lý Tú Cầm vừa thấy nhẹ nhõm vui mừng lại vừa xót xa, không phải xót xa vì con rể phải chịu khổ mà là quần áo tốt bị ố vàng, trầy xước hư hỏng hết rồi.
Bà vừa nhìn thấy mấy bộ quần áo của hai người con rể mặc là đã biết nguyên liệu rất tốt, nghĩ thầm c muốn chắc chắn cũng phải hơn một ngàn mới có thể mua, thủ đô với ở nhà đúng là không giống nhau, lượng tiền phải tiêu rất cao, thứ gì cũng đắt, nhưng mà có một chuyện mà bà không biết, đó là chiếc áo khoác mà Cố Nguy mặc có trị giá trên cả vạn tệ, thế mà anh vẫn mặc và đống ôm củi nhóm lửa.
Giữa trưa lúc ăn cơm, nhà bên cạnh truyền đến một âm thanh cãi cọ, vừa nghe là biết tiếng của Hạ Tùng và Lưu Xuân Bình, ngắt quãng, dường như là lại nói đến chuyện tiền bạc.
Lý Tú Cầm lúc ấy chưa nói cái gì cả, đến lúc ăn cơm chiều xong thu dọn chén đũa mới cùng với con gái nói chuyện.
“Hạ Tùng còn chưa kết hôn, đi ra ngoài làm việc nói chuyện đối tượng, gia đình nhà gái muốn lễ hỏi, Hạ Tùng liền trở về tìm Lưu Xuân Bình lấy, nói mấy năm nay trong nhà gửi không ít tiền, nhưng Lưu Xuân bình không chịu đưa, còn nói đây là tiền phải để lại cho bà ta dưỡng lão.”
“Hiện tại hai đứa con trai đều đã rời xa bà ta, Hạ Hạo cùng với vợ thằng đưa mấy đứa nhỏ đi ra ngoài, đến tết năm nay cũng chưa trở về, bà ta còn không biết lấy lòng con trai, vì tiền mà náo loạn với con trai, về sau chỉ có bà ta chịu thiệt.”
Thời buổi này đi làm công cũng tránh không được việc phải làm nhiều, Hạ Tùng ở thành phố ven biển, tiền lương một tháng được hơn hai ngàn, tết nhất lễ lạc gửi về nhà cũng được một ngàn, một năm cũng phải được bảy đến tám ngàn, cậu ta ở bên ngoài còn phải dùng, tìm bạn gái yêu đương cũng phải tiêu tiền, dù sao cũng phải mời bạn gái ăn một bữa cơm với đi xem phim.