Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bà Cố thích đi dạo phố như vậy, khẳng định không phải là không vui khi đi ra ngoài, nguyên nhân chủ yếu là thân thể của ông Cố không tốt, không thể đi xa nhà, bà cũng không thể rời khỏi ông Cố hơn một ngày, thời gian càng lâu liền bắt đầu lo lắng cho thân thể của ông Cố.
Bà Cố chọn mấy thứ, những cái còn lại đều bỏ vào vali của Hạ Thanh: “Mẹ lấy những cái này, còn mấy cái khác con mang về chia, sang năm khi về với ba mẹ con, mang một chút cho thân thích ở quê.”
Hạ Thanh bọn họ dự định mùng ba tết về với ba mẹ, đây là thời gian sau khi bàn bạc với Hạ Lâm, cô mới làm dâu, năm mới phải về Trình gia cùng ba mẹ chồng.
Song lần này bọn họ đổi đi bằng máy bay trở về, Trình Giang thậm chí đã liên lạc với đồng đội đến đón bọn họ.
Cách tết chỉ còn vài ngày, Hạ Thanh cùng bà Cố đi ra ngoài mua đồ tết, đồ ăn cũng cần chuẩn bị, sau khi trở về, trong sân đã treo đèn lồng đỏ, lập tức trở nên vui mừng hẳn lên.
Bà Cố nhìn sân nhỏ cao hứng nói: “Năm nay là năm trọn vẹn của chúng ta, con cũng về nhà chồng, bây giờ mẹ sẽ đợi đến khi con sinh một bé gái ngoài ra không hy vọng gì khác.”
Tính ra Hạ Thành cùng Cố Nguy kết hôn mới mấy tháng, đây là lần đầu tiên bà Cố ở trước mặt cô nói chuyện con cái, hơn nữa là cười nói đùa, không nói nghiêm túc.
Bà Cố cũng không thúc giục thứ nhất là thời gian ngắn, thứ hai không muốn tạo áp lực lớn cho Hạ Thanh, dù sao cũng còn trẻ đúng không?
Hơn nữa chuyện mang thai này không phải cứ thúc giục là có thể thành được... ít nhất... hơn một năm mới có thể nói, bà Cố cũng không phải cha mẹ già xem trọng chuyện này.
Đừng thấy bà bình thường cười cười nói nói, thế nhưng nói đùa cũng không thích đáng, sẽ không khiến người nghe không thoải mái.
Bà Cố thuận miệng nói rồi sau đó lại nói những cái khác, nhưng Hạ Thanh không thể coi như không nghe thấy, buổi tối về nhà ăn cơm, liền nhắc đến chuyện mang thai với Cố Nguy.
Từ sau hôn lễ hai người đã bắt đầu không tránh thai nữa, muốn mọi việc tùy duyên, nhưng đến bây giờ đã hai tháng, Hạ Thanh cảm thấy trong lòng mình không hề xem trọng chuyện này.
“Em nghĩ chúng ta nên chính thức chuẩn bị mang thai, ngày mai sẽ đến tiệm thuốc mua vitamin B11 về uống, anh cũng ít xã giao, ít uống rượu, cũng đừng hút thuốc.”
Cố Nguy không nghiện thuốc lá, chỉ khi thỉnh thoảng xã giao mới hút một hai điếu.
“Em đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, chúng ta vừa kết hôn, trễ một chút có cũng được.”
Cố Nguy thích trẻ con, nhưng cũng không vội vàng muốn có đến như vậy, dường như anh cưới Hạ Thanh, chỉ là muốn kết hôn cùng với Hạ Thanh, tạo thành gia đình, chứ không phải vì sinh con, nhưng mà nếu như vợ nói, thì anh vẫn nguyện ý nghe.
Cố Nguy nói, nhưng động tác cũng không dừng lại, ôm lấy Hạ Thanh cúi đầu xuống hôn môi, lý trí của Hạ Thanh miễn cưỡng cố giữ cũng nhanh chóng biến mất.
Đón giao thừa tạm biệt năm cũ, mùng 1 tết tụ tập hội bạn bè, mùng 2 tết thì về nhà ăn cơm trưa rồi sau đó quay về thu dọn hành lý.
*
Họ về đến nhà là vào chiều mùng 3 Tết, Trình Giang mượn chiếc xe của đồng đội để đi thăm họ hàng bạn bè dễ dàng hơn trong những ngày này, vợ chồng Hạ Hòa cũng đã đưa Hiên Hiên trở về nhà mẹ đẻ. Cái sân của nhà họ Hạ vốn rộng rãi trống trải bỗng trở nên đông đúc.
Vẻ mặt của Lý Tú Cầm đầy ý cười rạng rỡ, trong phòng bếp có một dàn nguyên liệu nấu ăn, trong nồi canh thì sôi ùng ục ùng ục, mùi hương theo khói trắng bay khắp nơi trong viện.
“Mẹ đang nấu cơm à, chúng ta cũng đi giúp đỡ đi.”
Hạ Thanh đang chơi với cháu trai của mình, sau khi Hạ Lâm đề nghị, cô liền vỗ vỗ nhẹ vào khuôn mặt nhỏ của cháu trai, rồi cùng với Hạ Lâm đi vào trong phòng bếp.
“Mẹ, có còn cái gì cần phải làm nữa không ạ, để bọn con giúp mẹ một tay.”
Sau khi trở về, Hạ Văn đã nói với các cô là Lý Tú Cầm rất vui vẻ, từ đêm qua đã bắt đầu chuẩn bị cơm chiều cho ngày hôm nay rồi, hôm nay lại bận rộn cả ngày nữa, nếu không phải trong nhà mở cửa hàng, thì đến cả chén bát cũng không đủ dùng. Nào là thịt viên, chả cá, kẹp củ sen, gà, vịt, cá, thịt cừu đều được xếp vào tủ trong những chiếc bát lớn, lúc này đang bận rộn với tiết canh lòng lợn và các món rau xào khác nhau.
“Ở nơi này không cần đến mấy đứa, đi ra ngoài nghỉ ngơi đi, mẹ cũng sắp chuẩn bị xong rồi.”
“Phải để cho một mình mẹ bận rộn vội bọn con cũng nào không biết xấu hổ, thật ra tùy tiện làm một chút đồ ăn là được rồi, con rất muốn ăn rau dại trong nhà làm.”
Rau dại vào mùa xuân và mùa hè thì sẽ chần qua nước, phơi khô cất trữ, đến mùa đông lấy ít rau vớt ra hầm hoặc xào, ăn càng có vị thơm của thịt hơn.
“Sao con không nói sớm, nếu nói sớm thì mẹ đã ngâm rau khô ra cho con rồi.”