Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chẳng mấy chốc mà bầu trời bên ngoài chuyển sang màu trắng, mang theo ánh sáng của bình minh, mặt trời mọc lên từ mặt biển, bởi vì chênh lệch múi giờ nên đôi vợ chồng nhỏ trong phòng vẫn đang ngủ say.
Gần đến trưa, Cố Nguy tỉnh lại trước mà người trong lòng anh vẫn đang ngủ say, tinh thần không yên dẫn đến sự nhẫn nhịn đêm qua của anh càng thêm khó khăn, anh không nhìn được hôn lên môi cô, ôm cô chặt hơn, còn muốn tiến thêm một bước.
Hạ Thanh ưm một cái, khi thức dậy thì cảm nhận được động tác của anh, ngủ một giấc cơ thể đã không còn thấy mệt mỏi như trước nữa, cười lười biếng đáp lại nụ hôn của anh.
Bọn họ bởi vì tình yêu mà kết hợp, lại chưa từng che giấu khát vọng với đối phương, có lẽ đây là kiểu tự nhiên thoải mái nhất khi yêu. Chờ đến khi Hạ Thanh mệt mỏi bước xuống giường thì đã qua 12 giờ, đã đến giờ ăn cơm trưa.
“Anh gọi đồ ăn để người ta mang tới, em muốn ăn dưới lầu hay phòng ăn?”
Hạ Thanh bọc tấm thảm muốn đến phòng tắm tắm rửa, nghe Cố Nguy hỏi thì trả lời: “Ăn dưới lầu đi, ăn xong chúng ta ra ngoài dạo một chút, không thể ở trong phòng mãi được.”
Nếu không ngồi máy bay mất một ngày đến nơi xa vạn dặm này có ý nghĩa gì?
Cố Nguy khẽ cười rồi nói bên tai cô: “Cái đó không phải là không được.”
Hạ Thanh liếc anh một cái, mặt cũng đỏ bừng lên.
Món ăn địa phương chủ yếu là hải sản, cách nấu nướng rất công phu, Hạ Thanh ăn rất nhiều hải sản và uống nước trái cây tươi.
Thời gian trên đảo Fiji lệch 5 tiếng so với tròn nước, sau khi xuống máy bay lúc rạng sáng và sắp xếp lại hành lý thì cô chuẩn bị gọi về nhà, tính thời gian thì lúc này ở nhà đã chạng vạng tối.
“Chúng ta gọi điện về nhà đi, em sợ sẽ làm trễ thời gian nghỉ ngơi của họ.”
Họ chuẩn bị đi biển, không biết khi nào sẽ trở về, sợ quá muộn sẽ làm lỡ thời gian nghỉ ngơi của người trong nhà, quyết định trước khi xuất phát thì gọi điện cho người nhà.
Hạ Thanh bảo Cố Nguy mang theo máy ảnh, đây đều là trải nghiệm đáng nhớ, chụp ảnh lại để sau này có thể xem lại bất cứ lúc nào.
“Em mặc bộ này được không?”
Cố Nguy quay đầu nhìn, Hạ Thanh mặc bikini màu lam, khoác một chiếc áo sơmi trắng rộng, áo sơmi trong suốt, thân hình xinh đẹp của cô ẩn hiện sau lớp áo sơmi, còn đôi chân dài thẳng tắp làm lòng anh như bị lửa đốt.
“Không được, hở hang quá, anh thấy trong vali của em có nhiều váy dài mà, em thay cái khác đi.”
Hạ Thanh biết anh sẽ làm thế nhưng mặc váy ra biển không tiện cho lắm.
“Thế còn bộ này?”
Cô thắt một chiếc khăn lụa cùng màu quanh hông, làm thành một chiếc váy ngắn, nhìn vừa thời thượng vừa đáp ứng được yêu cầu không quá hở hang của anh.
Lông mày của Cố Nguy vẫn nhíu chặt như cũ, Hạ Thanh lắc lắc cánh tay của anh, làm ra vẻ nũng nịu lấy lòng: “Như anh được mà anh, anh nhìn bên ngoài đi, còn có người để trần tắm nắng kìa, em thế này là bảo thủ lắm rồi đó.”
Cố Nguy không chịu nổi khi cô làm nũng cuối cùng đành gật đầu đồng ý.
“Vậy cứ thế này đi.”
Hạ Thanh cười nhón chân lên thưởng cho anh một nụ hôn, đội mũ rồi nắm tay anh đi ra ngoài.
Cuộc sống ở đảo Fiji vô cùng nhàn nhã, mỗi ngày cứ ăn, ngủ, bơi, đi dạo trên bờ biển, sau một tuần như thế, hai người kết thúc kỳ nghỉ chuẩn bị trở về.
Trước khi rời đi Hạ Thanh rất lưu luyến, dựa vào lòng Cố Nguy nhìn bờ biển màu xanh lam mênh mông vô tận cách đó không xa.
“Thực ra có thể sống yên bình như vậy cũng rất tốt.”
Cùng người mình thích ở chung một chỗ, cuộc sống tuy đơn giản nhưng lại tăng thêm ý vị, bọn họ không chỉ không nỡ phong cảnh trên hòn đảo, mà còn là thời gian tuyệt vời họ đã trải qua ở đây.
“Đúng vậy, chờ sau khi chúng già rồi, sẽ tìm một nơi yên bình như vậy, sống thong dong.”
“Dạ, mặt hướng về biển cả, xuân về hoa nở.”
Đi nghỉ phép nhất định phải mang quà trở về, vừa hay sau đó chính là tết âm lịch, quà cho bạn chỉ có thêm không có thiếu.
Đảo quốc Fiji, nhiều nhất là hải sản, còn có các món đồ được đan thủ công, ví dụ như vòng cổ ngọc trai, tượng gỗ điêu khắc, giỏ đan nhỏ cầm tay, khăn bàn, các sản phẩm từ vỏ sò, xếp đầy vali.
Sau khi quay về thành phố bọn họ từ sân bay về thẳng đại viện, bà Cố vô cùng cao hứng, đến đại viện trước đại biểu cho việc bọn họ đặt trưởng bối vào trong mắt, là sự tôn trọng, huống chi Hạ Thanh còn dụng tâm lựa chọn quà tặng cho mỗi người.
“Mẹ, cảnh vật xung quanh nơi đó vô cùng tốt, đáng tiếc mẹ và ba không thể ngồi máy bay thời gian dài như vậy, lần sau chúng con sẽ chọn nơi gần hơn để đi cùng ba mẹ.”
Bà Cố cười nói: “Các con có lòng hiếu thảo là được, mẹ với ba con lúc trẻ đã đi khắp thế giới, già rồi cũng lười đi qua đi lại, ở nhà nghỉ ngơi là tốt rồi, người trẻ tuổi các con mới nên nhân lúc còn trẻ đi nhiều nơi hơn chứ.”