[Thập Niên 90] Nữ Phượng Hoàng

Chương 259: Chương 259: Tuần trăng mật (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Có phải mệt rồi không?”

Hạ Thanh ừ một tiếng, giọng điệu có vẻ mệt mỏi.

“Vừa buồn ngủ vừa mệt, em cảm thấy ngày mai không cần rời giường, có thể ngủ cả ngày.”

Cố Nguy cười nói: “Đã hai giờ sáng theo giờ địa phương rồi.”

Hạ Thanh vòng tay ôm cổ anh, dính lấy anh chặt hơn.

Biệt thự cách sân bay khá xa, đi xe gần 40 phút mới đến, sau khi xuống xe nhân viên quản lý biệt thự chờ ở trước cửa, mở cửa xe cho họ.

“Ngôi nhà đã có đầy đủ tiện nghi, cũng rất an toàn, có việc cần có thể gọi cho chúng tôi bất cứ lúc nào. Đây là chìa khoá, hai người cất cẩn thận, còn nữa, chúng tôi đã chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu nấu ăn cho hai người trong tủ lạnh và phòng bếp, hai người có thể tự mình nấu cơm, cũng có thể bảo chúng tôi chuẩn bị, tất cả đều dựa theo yêu cầu của hai người, chúng tôi sẽ dốc hết sức để cho hai người cảm giác như đang ở nhà.”

Cố Nguy dẫn Hạ Thanh đi dạo một vòng quanh biệt thự, cảm thấy rất hài lòng với nơi ở tạm thời này, bắt tay với đối phương và nói: “Cảm ơn nhiều, tôi nghĩ chúng tôi sẽ có một kỳ nghỉ tuyệt vời.”

Đối phương xoay người ra hiệu: “Được, vậy bây giờ hai người có thể hưởng thụ kỳ nghỉ của riêng mình, chúc hai người chơi vui vẻ.”

Sau khi nhân viên quản lý rời đi, Hạ Thanh duỗi lưng một cái, cảm thấy cả người của mình mềm nhũn ra nhưng cô vẫn hỏi Cố Nguy: “Anh đói không? Có muốn ăn chút gì không hay ngủ tiếp?”

Cố Nguy lắc đầu: “Em về phòng trước đi, anh đi xem phòng bếp có gì không để làm cho em.”

Hạ Thanh cảm động ôm lấy anh, như con gấu koala.

“Anh yêu à, anh tốt quá đi mất, vậy em về phòng trước nhé.”

Cố Nguy vòng tay ôm eo cô, cúi đầu hôn nhẹ bờ môi cô, sau đó cười vỗ vỗ lưng của cô: “Đi thôi, anh sẽ làm đơn giản, chỉ cần em không chê là được.”

Anh đã từng là người không bao giờ vào phòng bếp, sau khi cưới vì để Hạ Thanh được ngủ thêm một lát mà tự chuẩn bị bữa sáng cho Hạ Thanh. Sau đó bởi vì thường xuyên nhìn Hạ Thanh nấu cơm nên biết làm vài món ăn đơn giản sở trường nhất chính là cơm Tây, ví dụ như bò bít tết, mì Ý, sandwich, v.v.

Sau khi Hạ Thanh về phòng thì nhanh chóng dọn dẹp hành lý, sau đó vào phòng tắm tắm rửa, mặc áo ngủ mát mẻ đi ra, ngay lúc đang sấy tóc thì Cố Nguy bưng mâm đi vào, đặt mâm lên bàn vuông nhỏ ở ban công.

Có lẽ muốn tạo bầu không khí nên trên bàn vuông có đặt nến thơm, Cố Nguy đốt nến thơm, rồi đi xuống lầu lấy bình rượu vang đỏ rót ra hai cái ly.

Sau khi Hạ Thanh sấy tóc khô được bảy phần thì đi tới, bật cười nói: “Long trọng vậy à, không phải chỉ ăn một chút rồi đi ngủ sao?”

Cố Nguy kéo ghế cho cô rồi mời cô ngồi xuống, trong mắt mang theo ý cười: “Uống rượu ngủ sẽ ngon hơn.”

Hạ Thanh đã không còn cảm giác bối rối như ban đầu, sau khi Cố Nguy nâng ly, cô cũng nâng ly lên chạm vào ly của anh.

Cô không quá hiểu về rượu nhưng uống vào miệng có cảm giác rất thuần khiết, còn có hương thơm thanh mát nhàn nhạt, chắc chắn phẩm chất không kém.

Cô cười gặp sợi mì bỏ vào miệng, sợi mì Ý mềm mềm ngập trong nước tương, còn có tôm bóc vỏ và rau quả, hương vị khá ngon.

“Món mì sợi này rất ngon, có thể làm món sở trường của anh đó.”

Sau này anh sẽ học thêm mấy món nữa, sẽ làm thay phiên cho em ăn, cho em ăn đến khi trắng trắng mập mập.

Hạ Thanh bật cười: “Được rồi, anh muốn nuôi một con heo là sủng vật, em cũng có thể ngày nào cũng ăn ngủ, ngủ rồi ăn, thế này cũng ổn đó chứ.”

Cố Nguy uống một ngụm rượu rồi cười: “Vậy anh sẽ cố gắng ở phương diện này, mời công chúa heo của anh.”

Hạ Thanh nâng ly chạm vào ly của anh cười nói: “Em không phải công chúa, em phải làm nữ vương.”

Hạ Thanh lập chí phải làm nữ vương, sau khi ăn cơm xong cô hơi say rượu nên nằm trên giường. Đồng hồ trên tường đã chỉ bốn giờ sáng, chẳng mấy chốc là trời đã sáng, cô ôm tấm thảm ngủ thiếp đi. Sau khi Cố Nguy tắm rửa xong đi ra thì thấy hình ảnh Hải Đường Xuân đang nghiêng người ngái ngủ, váy bị vén đến tận bẹn đùi, chân vừa dài lại vừa trắng, vai để trần, hai bàn tay khẽ khép lại cạnh gò má. Trong phòng khá là lạnh, Cố Nguy sợ Hạ Thanh bị cảm, cầm tấm thảm đắp lên người cô lần nữa, tắt đèn rồi nằm xuống bên cạnh cô, đưa tay ôm cô vào lòng theo thói quen.

Sau khi Hạ Thanh cảm nhận được mình nằm trong lòng anh, cô cũng không từ chối mà chỉ hừ hừ hai tiếng, tìm một chỗ thoải mái trong lòng anh rồi ngủ tiếp, để lại Cố Nguy vốn không buồn ngủ lắm chịu cảnh khốn khổ khi nhìn mà không ăn được.

Là một người chồng chu đáo, anh phải chăm lo từng miếng ăn giấc ngủ cho vợ mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.