[Thập Niên 90] Nữ Phượng Hoàng

Chương 11: Chương 11: Xương sườn (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nhìn ba con gái tri kỷ thu dọn bát đũa, Lý Tú Cầm lại cảm thấy buồn lòng, cảm thấy nhiều năm qua mình dành quá ít thời gian quan tâm đến ba con gái, bất tri bất giác, mấy cô nhóc con đã trở thành thiếu nữ.

Bữa tối của Lý Tú Cầm được chuẩn bị riêng, những người khác ăn mì sợi, loại mỳ sợi cán tay, thêm với sốt ớt hoặc trứng xào cà chua, ai muốn ăn cay thì trộn với canh ớt, ai không muốn ăn cay thì múc một thìa trứng xào cà chua vào bát mỳ là được.

Mùa hè nóng bức, nhưng đến tối là trong sân lại có gió mát, cơn gió cuốn đi không khí oi bức của ban ngày, mì sợi, trà lạnh còn cả dưa chuột nhà mình trồng, ăn khá là thích ý.

Trong sân nhà bên cạnh, Lưu Xuân Bình nghe trộm động tĩnh ở nhà lão Nhị, bĩu môi nói: “Tôi thấy nhà bọn họ đang rất vui vẻ đấy, chỉ có tôi là xui xẻo trở thành tội nhân, hai ngày nay đến cửa cũng không dám bước ra.”

Dù da mặt của bà ta có dày hơn nữa, cũng không thể chịu được chuyện vừa ra khỏi cửa đã bị người nói, nhân duyên của bà ta ở trong thôn vốn đã kém, bây giờ mọi người nhìn bà ta đều không thèm cho bà ta sắc mặt tốt, bà ta lại không thể mắng hết người trong thôn, chỉ có thể trốn ở nhà.

Hạ Hạo và Hạ Khải đều vùi đầu vào uống cháo, cũng mặc kệ lời bà ta nói, Hạ Chí Quân gõ đũa vào bát, ra hiệu cho bà ta đừng nói nữa.

“Bà nói ít đi mấy câu không được hả, nói bóng nói gió còn chưa đủ? Tôi nghĩ sớm muộn gì đời bà cũng bị hủy bởi cái miệng của bà đấy.”

Bình thường Hạ Chí Quân không quản Lưu Xuân Bình, nhưng lúc xụ mặt lên thì vẫn rất có uy nghiêm, Lưu Xuân Bình cũng không dám cứng đối cứng với ông ấy, lẩm bẩm nói: “Tôi chỉ nói có mấy câu ở nhà thôi.”

“Bà thuận miệng nói ở nhà, nhưng ra ngoài có quản được không? Nếu không phải là do bà đi ra ngoài ăn nói lung tung, chuyện có xảy ra cơ sự này không?”

Nghĩ đến những lời em hai Chí Dân nói hôm mang tiền sang trả, Hạ Chí Quân lại tức giận đến không nuốt trôi cơm, ông ấy đẩy bát đũa ra, đi ra chỗ giếng nước cầm lưỡi hái đi ra ngoài cắt cỏ.

Lưu Xuân Bình vỗ vỗ ngực, có khoảng khắc, bà ta còn tưởng chồng mình cầm lưỡi hái muốn chém mình. Mấy năm gần đây, chồng bà rất ít khi tức giận, chứ lúc mới kết hôn, chỉ chút chuyện nhỏ không đáng kể, hai người cũng có thể cãi nhau đánh nhau. Bà ta là phụ nữ, trông có mạnh mẽ hơn nữa cũng không thể khỏe được bằng đàn ông, lại còn là người đàn ông lực điền thường xuyên làm ruộng, chỉ cần cho mấy đá mấy đấm là bà ta đã không thể nhúc nhích được, cũng may là sau này sinh được con trai có mẹ chồng làm chỗ dựa, Lưu Xuân Bình mới càng kiêu căng hơn, quản chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà.

Cơm nước xong, Hạ Hạo và Hạ Khải lặng lẽ đi ra ngoài mua một dẻ sườn, mấy cân táo đỏ đi tới nhà chú Hai ở bên cạnh. Hạ Chí Dân vừa ăn tối xong, đang làm mộc ở trong sân, bốn chị em Hạ Hòa đang thay nhau tắm rửa, giặt quần áo. Nhìn thấy hai anh họ tới nhà, bọn họ cũng không vui vẻ chào đón bọn họ.

“Chú ơi, cháu và tiểu Khải qua thăm thím.”

Hạ Hạo làm như không thấy sắc mặt của mấy em họ, xấu hổ chào hỏi Hạ Chí Dân, tuy nói người lớn hai bên gia đình không hòa thuận với nhau, chủ yếu là mẹ bọn họ Lưu Xuân Bình, nhưng hai anh em bọn họ biết, từ nhỏ chú Hai thím Hai đã luôn đối xử tốt với bọn họ, trong nhà có gì ăn cũng không quên mang cho bọn họ, còn dặn bọn họ không được về nhà kể, dù có thường xuyên bị Lưu Xuân Bình coi là kẻ lòng lang dạ thú chỉ cây dâu mà mắng cây hòe. Hai anh em bọn họ vẫn luôn ghi nhớ phần tình nghĩa này.

Cả hai anh em đều biết chuyện lần này đều do lỗi của nhà bọn họ, nhưng không ai hiểu mẹ bằng con, sợ rằng cả đời này Lưu Xuân Bình cũng không thể thay đổi được, cũng may là thím hai phúc lớn mạng lớn, nếu không hôm nay bọn họ cũng không còn mặt mũi nào đến nhà chú thím.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.