[Thập Niên 90] Nữ Phượng Hoàng

Chương 12: Chương 12: Xương sườn (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hạ Chí Dân không đáp lại bọn họ ngay, phớt lờ bọn họ mấy phút, hai anh em cũng không giận, ngoan ngoãn xách đồ đứng đó. Hạ Chí Dân làm xong công việc trong tay mới bỏ chiếc bào xuống, cầm khăn lau qua mồ hôi trên đầu, rồi mới nói: “Lần này thím Hai các cháu phúc lớn mạng lớn, đưa đến bệnh viện cấp cứu lại được. Chúng ta ở bệnh viện mấy ngày cũng không thấy các cháu qua thăm, chú còn tưởng lương tâm của các cháu bị chó ăn rồi.”

Hai anh em nhìn nhau, em trai Hạ Khải ra hiệu cho anh trai Hạ Hạo nói chuyện.

“Chú ơi, chúng cháu cũng lo lắng lắm, thật ra lúc đó chúng cháu cũng di theo tới bệnh viện, chúng cháu vẫn luôn chờ ở bên ngoài, đến khi biết thím Hai cấp cứu được chúng cháu mới yên tâm. Chúng cháu không vào phòng bệnh thăm thím là vì sợ thím Hai nhìn thấy chúng cháu sẽ khó chịu.”

Anh ấy nói xong cũng đưa dẻ xương sườn qua: “Cái này… hôm nay thím Hai xuất viện, chúng cáu qua thăm thím.”

Mới đầu Hạ Chí Dân thật sự rất tức giận, nhưng giờ nghe cháu trai cả nói vậy, ông ấy cũng tạm tin một nửa, dù thế nào, hôm nay bọn họ biết tới thăm, cũng không phải là hoàn toàn không có lương tâm.

Hạ Chí Dân uống một ngụm trà lạnh, đưa tay lên mép lau vệt nước trà, ngoay người nói: “Thím Hai cháu đã ngủ rồi, các cháu cũng đừng đi vào quấy rầy bà ấy, thịt này các cháu cũng cầm về đi, hiện tại thím Hai các cháu không ăn được thức ăn mặn, các cháu tự mang về hầm đi.”

Hạ Hạo thầm nghĩ, chú Hai nói vậy là có ý không để bọn họ thăm thím hai đi, ngay ca xương sườn cũng không chịu nhận, xem ra chú Hai vẫn còn tức giận.

Anh ấy biết chú Hai không thể nguôi cơn giận ngay được, cũng không đưa đưa đẩy đẩy nữa, cùng em trai Hạ Khải nói: “Vậy để hôm khác chúng cháu lại qua thăm thím Hai, thịt này chúng cháu cũng không mang trở về, nhưng cũng không thể ném xuống sông được, làm vậy quá lãng phí.”

Hạ Chí Dân vừa nghe đã hiểu, bọn họ giấu Lưu Xuân Bình mang thịt tới đây.

“Chú ơi, vậy chúng cáu để đồ ở đây nhé, thím Hai không ăn được thì để chú và các em bồi bổ, khoảng thời gian này tất cả mọi người đều đã phải vất vả rồi.”

Nói xong, hai người để đồ ở trên mặt bàn vuông trong sân, bốn mắt chăm chú nhìn sắc mặt của Hạ Chí Dân, như sợ ông ấy tức giận.

Hạ Chí Dân cầm ca tráng men xua xua tay: “Được rồi, để xuống đi, chú nhận của các cháu rồi, không còn việc gì nữa thì mau về đi.”

Nghe thấy vậy, Hạ Hạo và Hạ Khải mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Chú Hai, vậy chúng cháu về đây, ngày mai chúng cháu lại tới thăm thím Hai.”

Sau khi hai người rời đi, Hạ Hòa lau tóc đi ra, xách túi đồ vào trong phòng bếp.

“Cũng nặng thật đấy, chắc phải mấy cân, cứ để thế này thì sẽ ôi mất, chúng ta ướp muối đi.”

Hạ Thanh gật đầu: “Cắt một miếng nhỏ để ngày mai ăn, còn lại mang đi ướp.”

Thời đại này tủ lạnh là thứ rất hiếm, nhưng miệng giếng trong nhà cũng được coi là tủ lạnh tự nhiên.

Dạo này chuyện cơm nước trong nhà do Hạ Thanh phụ trách, Hạ Hòa tự nhiên không có ý kiến gì, chỉ hơi tiếc nuối là mẹ không thể ăn được xương sườn.

“Không sao cả, hầm ra thì dinh dưỡng đều trong canh, ngày mai em sẽ dùng nước hầm xương nấu cháo cho mẹ, chắc chắn sẽ rất ngon.”

Các chị em đều đồng loạt gật đầu, thấy mẹ ăn món ăn ngon bổ dưỡng, bọn họ còn mừng hơn cả chính mình ăn.

Hạ Chí Dân đi vào nhà lấy quần áo tắm, trên thực tế Lý Tú Cầm còn chưa ngủ, bà ấy hỏi có phải bọn Hạo tử đã tới không.

Hạ Chí Dân gật đầu: “Xách thịt đến thăm em, nhưng anh đuổi về rồi.”

Sợ vợ cảm thấy khó chịu, Hạ Chí Dân kể lại lời giải thích của cháu trai cho vợ nghe.

Lý Tú Cầm cũng không để bụng những chuyện này, thở dài nói: “Chúng ta làm trưởng bối đừng tức giận với bọn trẻ, bản tính của Hạo tử và tiểu Khải đều không xấu, tốt hơn mẹ bọn nó rất nhiều.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.