*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuấn cũng nhìn thấy cảnh đó, bây giờ mắt của hắn đã tràn ngập hoảng loạn, hắn quá sợ hãi. Lúc dự tính kế hoạch thì hắn đã rất hồi hộp. Nhưng khi thực sự ra tay giết chết 8 mạng người thì lòng hắn đã tràn ngập sợ hãi.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày hắn tàn nhẫn và độc ác như vậy, cả trẻ con cũng không tha. Tuấn ngồi xuống ôm đầu dằn vặt chính mình.
Nhưng rất nhanh thì hắn đứng lên, ánh mắt hiện lên vẻ quyết tâm mạnh mẽ. Hắn đưa mắt nhìn vào bên trong nhà lần nữa. Giống như xác nhận tất cả bọn họ đã chết, cũng giống như buộc cho bản thân phải vượt qua trở ngại tâm lý này.
Cũng may mắn cho hắn là không có ai đến nhà cô Ba vào lúc này.
Tuấn cứ đứng như vậy nhìn vào trong nhà hơn 5 phút thì tay chân đã không còn run. Ánh mắt cũng từ trạng thái hoảng loạn biến thành một loại lạnh lẽo tà ác.
Hắn lại một lần nữa siết chặt nấm tay, rồi quay lưng rời khỏi căn nhà. Hắn cũng không có ý định đến đóng cửa nhà lại, bởi vì quá nguy hiểm.
Mặc dù để thế này thì rất nhanh sẽ bị lộ, nhưng khi đó thì đã không còn là chuyện liên quan tới hắn. Giờ hắn phải nhanh chóng đi báo tin và lãnh thưởng.
…
Trước cửa nhà của Tuấn
“Bà gọi được cho nó chưa?”
“Ông cứ từ từ, tôi đang gọi đây thôi. Tôi đã bảo là tự mang theo chìa khóa thì không nghe. Giờ mới phải đứng phơi nắng thế này”
Đây là đối thoại của một cặp vợ chồng trung niên, cha mẹ thân sinh của Tuấn. Dường như ông bà vừa đi đâu đó về, nhưng nhà bị khóa, do không mang theo chìa khóa nên bị nhốt bên ngoài cửa.
“Thôi bà đừng có gọi nữa, chắc nó lại đi tới mấy quán cà phê tu sĩ rồi. Nó mê tu luyện không phải mới đây đâu”
“Vậy tôi với ông làm gì bây giờ? Không lẽ ngồi đây phơi nắng chờ nó?”
“Lên xe đi, tôi chở bà qua nhà con Ba tránh nắng tạm”
Thế là cha mẹ của Tuấn hướng thẳng về phía nhà của cô Ba mà đi. Theo quan hệ họ hàng thì cha của Tuấn là anh của cô Ba.
Khoảng cách của 2 gia đình cũng chỉ khoảng hơn 5km. Cha mẹ của Tuấn chỉ mất hơn 20 phút thì đã tới nơi. Họ cũng rất tự nhiên, xuống xe rồi đi thẳng vào sân.
Khi đến gần cửa nhà chính, họ đã thấy rất nhiều người nằm dưới sàn nhà. Linh cảm có chuyện chẳng lành, họ nhanh chóng chạy vào để xem xét.
Kết quả là, chỉ hơn 5 giây sau khi bước vào trong, cha mẹ của Tuấn cũng nối gót những người ở đây, ngã xuống sàn nhà, tắt thở, bỏ mạng.
…
Không biết rằng bản thân trong lúc giết người cũng đã tạo thành cái bẫy lấy mạng cha mẹ thân sinh. Lúc này Tuấn đang chạy xe đến chi nhánh của Nam Quyền Môn tại An Giang.
Nơi đó nằm ở giữa cánh đồng thuộc xã Phú Long, huyện Phú Tân, tỉnh An Giang. Trước đây vốn được trận pháp che mắt, nhưng nay thì đã mở cửa và công bố với bên ngoài.
Khoảng đường này không phải gần, Tuấn phải đến thành phố Châu Đốc, qua phà Châu Giang, rồi tiếp tục chạy thêm mấy km nữa mới tiếp cận được.
Trên đường đi qua thành phố Châu Đốc, trong lúc chờ phà Châu Giang. Tuấn nhìn thấy một quán cà phê tu sĩ có rất đông người đang gôm lại xem cái gì đó.
Trong lòng nảy sinh tò mò, bất cứ chuyện gì liên quan tới tu luyện ở quán cà phê tu sĩ thì Tuấn đều vô cùng tò mò.
Cho nên, tuấn quyết định ghé vào để xem rồi đi sau cũng không muộn.
Bước vào bên trong quán cà phê, chen chút qua đám đông chặt nít, Tuấn mới tiếp cận được thứ mọi người đang xem và bàn tán.
Đó chính là bảng công bố của Thất Sơn Gia Viên. Nội dung trên bảng thông báo nói về việc Thần đã nhận một người làm đệ tử, nên công bố cho thiên hạ được biết.
Vị đệ tử đó có tên là Lý Linh, bởi vì thông qua thử thách tuyển dụng quá tốt mà được Thần để ý đến. Bên dưới thông báo chính là chân dung của Lý Linh.
Khi Tuấn nhìn tới chân dung của Lý Linh thì không khỏi chết đứng tại chỗ. Làm sao hắn có thể không nhận ra Lý Linh. Tuấn đứng đó, tay chân run rẩy, miệng liên tục nói
“Đệ tử của Thần! Đệ tử của Thần! Đệ tử của Thần! …”
Dường như Tuấn nhớ được chuyện gì đó, hắn không khỏi bủn rủn đôi chân, không tự chủ được mã ngã bịch cái mông xuống đất.
Tuấn đã đón ra được “chuyện vui” mà Dượng của hắn nói là chuyện gì. Vì sao Dì và Dượng của hắn phải dẫn một nhân viên bảo vệ của Thất Sơn Gia Viên ra đồng để xác minh. Chuyện cần xác minh chắc chắn là thân phận của Lý Linh.
“Ta! … Ta! … Ta! … Ta đã làm gì thế này!”
Thấy Tuấn té ngã, một người tốt bụng đến vỗ vai Tuấn mà hỏi
“Anh bạn, làm sao thế? Thấy không khỏe trong người sao?”
Tuấn đang hoảng sợ, có người vỗ vai thì hắn giật bắn người lên bỏ chạy. Vừa chạy vừa kêu la điên loạn
“Không phải ta! Không phải ta! Không phải ta! ….”
Rất nhiều ánh mắt đầy dấu chấm hỏi nhìn theo bóng lưng của Tuấn. Nhưng rồi rất nhanh mọi người cũng quay lại bàn tán tiếp.
Mọi người bàn tán cũng không phải chỉ là chuyện Thần nhận đệ tử. Mà bởi vì cách đó không xa, cũng có một lệnh truy nã của Nam Quyền Môn, chân dung của một trong 3 người bị truy nã lại là đệ tử của Thần.
…
Trụ sở chính của Nam Quyền Môn
Xoảng, xoảng
“NGƯỜI NÓI CÁI GÌ?”
Trưởng môn đương nhiệm của Nam Quyền Môn, Cao Trung vừa nhận được một tin báo nhanh. Hắn vừa tức giận vừa hoảng sợ nên đã không làm chủ được mà đập vỡ toàn bộ chỗ ngồi.
“Dạ, bẩm trưởng môn, thông tin hoàn toàn chính xác. Ở Miền Nam đang có rất nhiều lệnh truy nã của chúng ta, mà 1 trong 3 người bị truy nã vừa được công bố lại là đệ tử của Thần”
“KHỐN KIẾP! NHANH! LẬP TỨC BẰNG TỐC ĐỘ NHANH NHẤT THÁO DỠ TẤT CẢ TRUY NÃ CHO TA”
“Bẩm trưởng môn, trước khi gọi cho ngài thì thuộc hạ đã ra lệnh làm việc đó rồi. Hiện giờ người của chúng ta đang nhanh chóng đi rà soát tất cả địa điểm để tháo dỡ truy nã”
“AI? LÀ AI RA LỆNH TRUY NÃ ĐÓ?”
“Dạ thưa! chính là thiếu chủ đã ra lệnh! Dường như thiếu chủ đã gặp cô gái đó trong lần tuyển dụng ở Thất Sơn Gia Viên rồi sinh ra mâu thuẫn”
“KHỐN KHIẾP! NGƯỜI Đ U?”
Từ bên ngoài chạy vào một người
“Trưởng môn!”
“Truyền lệnh của ta cho toàn bộ chi nhánh Nam Quyền Môn tại Miền Nam. Tất cả người đứng đầu lập tức chạy đến Thất Sơn Gia Viên quỳ xin nhận tội. Càng nhanh càng tốt!”
“Tuân lệnh!”
Người nọ lập tức rời đi. Cao Trung lại nói thêm một câu với người bên kia đầu dây điện thoại.
“Bắt giữ thằng nghịch tử đó, trói nó lại rồi mang tới Thất Sơn Gia Viên. Ta sẽ nhanh chóng đi vào Miền Nam để cứu vãn chuyện này”
“Thuộc hạ đã rõ!”
Cao Trung cũng không chần chừ, hắn bước ra bên ngoài, phi thân lên trời rồi thẳng hướng Miền Nam mà bay đi.
…
Trên khắp các tỉnh thành Miền Nam, tại mỗi một quán cà phê tu sĩ đều tập trung rất nhiều người. Ai cũng đang thảo luận bàn tán về Lý Linh.
Còn người của Nam Quyền Môn thì sợ vỡ mật. Nhiều đệ tử thậm chí còn nhanh chóng dọn đồ trở về nhà, phủi sạch quan hệ với Nam Quyền Môn.
Bởi vì đệ tử kéo nhau rời môn, nhân sự để đi tháo dỡ các bảng truy nã cũng trở thành vấn đề nan giải. Một số người đứng đầu chi nhánh cấp tỉnh của Nam Quyền Môn cũng bỏ trốn.
Có thể nói, toàn bộ Nam Quyền Môn ở Miền Nam trên cơ bản là gần như giải tán. Những đệ tử rời Nam Quyền Môn trở về gia đình nhưng vẫn luôn sợ hãi và lo lắng.
Còn ở các chi nhánh thuộc các tỉnh Miền Trung và Miền Bắc thì tình hình có phần dịu hơn. Chỉ có những người nắm bắt được thông tin thì mới bỏ trốn, rời môn.
Cao tầng của Nam Quyền Môn cũng có phản ứng rất nhanh. Nhưng mà là phản ứng bỏ trốn. Bọn họ vừa nhận được thông tin thì đã nhanh chóng tuyên cáo thoát ly tông môn.
Cao Trung cũng không thể quan tâm nhiều như vậy. Hiện tại, mạng sống của hắn còn chưa chắc được bảo toàn, nói gì tông môn và người khác.
Hắn đang ra sức mà bay, không quan tâm đến chuyện tiêu hao linh khí khổng lồ, sẽ cần rất nhiều thời gian để bù đắp lại. Nếu mạng không còn thì có gì mà đáng nói.
…
Bên trong khách sạn Ánh Sao Đêm tại Long Xuyên.
Cao Thời Đại đang ra sức “cày cuốc” cùng với 3 cô gái sẵn sàng đổi thân lấy phương pháp và tài nguyên tu luyện. Trong lúc cao hứng thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa rõ to
“Rầm rầm rầm! Thiếu chủ, có chuyện khẩn cấp, nhanh mở cửa!”
Cao Thời Đại vô cùng bực tức, nhưng hắn vẫn mặc kệ, chuyên tâm vào “chính sự” của hắn.
“RẦM, RẦM,.. RẦM… Rắc!”
Cảnh cửa bị đập gãy nát ra, Cao Hổ chính là người đã phá cửa. Hắn xông vào túm lấy Cao Thời Đại đang trần chuồng như nhộng rồi phi thân ra cửa sổ. Sau mấy lần vận dụng thân pháp thì đã biến mất.
Không bao lâu sau, một nhóm người của Nam Quyền Môn cũng tiến tới tìm bắt Cao Thời Đại. Nhưng đã chậm một bước.
Bên trên một sân thượng của một tòa nhà tương đối cao
“Cao Hổ, con mẹ nó mày làm gì vậy hả?”
“Thiếu gia, bình tĩnh lại đã, nghe thuộc hạ nói”
“Nói cái con mẹ nhà ngươi! Không thấy tao đang hưởng thụ hay sao? Không thấy tao đang trần chuồng hay sao? Mày lôi tao ra đây làm cái gì hả?”
“Thiếu gia, ngài xem cái này đi”
Cao Hổ lôi trong người ra một bảng công bố, chính là công bố của Thất Sơn Gia Viên.
“Xem cái gì mà xem!”
Nói thì nói vậy, Cao Thời Đại vẫn liếc mắt nhìn xuống tờ công bố. Sau đó, toàn thân hắn chấn động, mồ hôi chảy ra như suối.
Tay của hắn run lên bần bật mà nói
“Cao.. Cao … Cao …Không, chú Cao, cái này, cái này, là thật?”
Cao Hổ vốn là em của Cao Trung, bởi vì tốc độ tu luyện kém, cho nên có địa vị cực thấp. Dù là chú của Cao Thời Đại, nhưng mà luôn phải giữ thái độ của một thuộc hạ.
Nhưng hắn rất yêu thương Cao Thời Đại, bởi vì hắn mới thực sự là cha đẻ của Cao Thời Đại. Không sai! Hắn đã cắm sừng anh của mình và để anh của mình nuôi con cho mình.
Chính vì lẽ đó mà hắn cam tâm tình nguyện làm thuộc hạ và đi theo bảo vệ cho Cao Thời Đại.
“Chú Cao, … xin hãy cứu cháu! Cháu không muốn chết, cháu không muốn chết!”
Cao Hổ ôm Cao Thời Đại vào lòng và nói
“Cháu an tâm, chú sẽ làm mọi thứ để bảo vệ cháu, cho dù có chết cũng sẽ làm!”