Thí Hôn Lão Công, Cần Giúp Sức

Chương 173: Chương 173: Đường Ninh tới




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Khi bất lực, hi vọng mình có sức mạnh hùng mạnh nhất, bởi vì thế giới này, có đôi khi lấy mạnh hiếp yếu đến nỗi quá đáng.

Tất cả mọi người biết chị Long là trợ lý của Đường Ninh, nhưng, cô lại xuất hiện ở buổi trình diễn Hải Nghệ, trên người khoác bao lớn bao nhỏ, lảo đảo đi theo sau lưng Lý Đan Ny, nghe lời Lý Đan Ny phân phó, bị Lý Đan Ny khoa tay múa chân.

“Lúc trước Đường Ninh chưa bao giờ dạy chị quy củ à? Bây giờ chị là trợ lý của Đan Ny, nhưng gặp người lại không biết chào hỏi, người khác sẽ tưởng rằng thái độ làm việc của Đan Ny có vấn đề đấy.”

Người đại diện đập trán chị Long, quyết tâm chỉ trích.

“Tôi không biết Đường Ninh có gia giáo hay không, nhưng... chị... Hôm nay đã đi theo Đan Ny, nhất định phải đưa ra thái độ cung kính.”

Chị Long chịu đựng khuất nhục, chịu đựng quở trách, chịu đựng ánh mắt chế giễu của người chung quanh, cúi đầu lên tiếng: “Thật xin lỗi, về sau tôi sẽ chú ý.”

“Đan Ny sắp lên sân khấu rồi, chị đừng như người mới đi loạn khắp nơi, đi vào trong xe lấy giày của Đan Ny tới đây!”

Chị Long cố gắng nhẫn nại, hai tay nắm thành quả đấm, sắc mặt bởi vì phẫn nộ mà dần dần đỏ lên, hai mắt cũng bởi vì nhục nhã, đã mang theo phẫn nộ ẩn nhẫn, còn mang theo hơi nước...

Người đại diện của Lý Đan Ny nhìn dáng vẻ của chị Long, buông hai tay đang khoanh xuống, đi tới trước mặt Lý Đan Ny, cười rất đắc ý: “Người của Đường Ninh, ra lệnh, đúng là không giống, như con chó vậy!”

“Đồ trong giày, cô cất kỹ rồi?” Lý Đan Ny ngồi ở trước gương , mặc cho thợ trang điểm vẽ vời lên khuôn mặt cô ta.

“Yên tâm... tiết mục đặc sắc như vậy, làm sao tôi có thể sơ suất được chứ?” Người đại diện quan sát Lý Đan Ny trong gương, trên mặt nở nụ cười thần bí.

Hậu trường trình diễn, trước giờ vốn rất loạn, cho dù là người mẫu quốc tế như Lý Đan Ny, gặp thương hiệu quốc tế hạng một, cũng sẽ không có đãi ngộ gì đặc biệt, cùng một đám người mẫu chen nhau trong một căn phòng hóa trang.

Chỉ chốc lát sau, chị Long cầm giày của Lý Đan Ny đi tới trước mặt Lý Đan Ny.

Người đại diện liếc nhìn chị một cái, hừ một tiếng: “Còn lề mề làm gì? Còn không ngồi xuống thay giày cho Đan Ny đi?”

Thay giày cho nghệ sĩ, loại chuyện này vốn không phải chuyện gì mới mẻ, nhưng...

Chị là trợ lý của Đường Ninh, lại phải ăn nói khép nép ngồi xổm ở trước mặt Lý Đan Ny, thay giày cho kẻ thù.

Chị Long cố nén yết hầu nóng như bị thiêu đốt, cầm giày ngồi xổm trên mặt đất, một tay nâng giày cao gót, một tay nâng chân phải của Lý Đan Ny, nhưng mà...

Giày đi được một nửa... Lý Đan Ny bỗng nhiên hét lên một tiếng, một cước đá vào trên người chị Long, bởi vì bên trong giày, không ngờ lại có một chiếc đinh nhọn!

Ngay sau đó, chát...

Một tiếng vang thật lớn, cái tát người đại diện, trực tiếp đánh vào mặt chị Long, chỉ vào chị chửi ầm lên: “Lá gan của cô đúng là không nhỏ, thế mà dám bỏ đinh vào trong giày của Đan Ny, có phải cô muốn Đan Ny không trình diễn được hay không?”

“Là Đường Ninh sai cô làm như thế đúng không?”

Chị Long bị một cú tát này đánh đến nỗi choáng váng, trên má trái dần dần hiện lên dấu bàn tay...

“Tôi không hề bỏ đinh vào, khi tôi cầm lấy, nó đã như thế rồi.”

“Cô còn giảo biện?”

Người đại diện lại cho thêm một bạt tai, tát vào má phải chị Long, hình như dùng sức quá mạnh, bàn tay của mình cũng bị đau lây, người đại diện vội vàng phẩy phẩy hai lần.

“Tất cả mọi người đều thấy rồi đấy!”

Chị Long nhìn ánh mắt xung quanh, những ánh mắt đó đồng tình, chế giễu, mỉa mai, xem náo nhiệt, thật ra trong lòng ai mà không rõ như gương? Lý Đan Ny chỉ là muốn kiếm cớ nhục nhã chị ở trước mặt mọi người, có phải chị bỏ vào hay không, có ai để ý chứ? Hơn nữa trong buổi trình diễn này, không có ai có địa vị cao hơn Lý Đan Ny, cho nên, có ai...

Dám đứng ra nói chuyện vì chị không?

Không ai!

“Chị Long, hôm nay chị đừng hòng nghĩ có ai có thể xuất hiện cho chị chỗ dựa, tôi cho chị biết... Hôm nay, chị chính là trợ lý của Đan Ny, cho dù là Đường Ninh đến, chị cũng chỉ có bị đánh bị khinh bỉ thôi!”

“Thật xin lỗi.” nước mắt của chị Long, đã không nhịn được xuống tới, lăn trên khuôn mặt sưng vù, càng thêm nóng rực, đau đớn.

“Xin lỗi là xong rồi? Chị có biết hay không, bởi vì chị bỏ đinh vào, có khả năng chôn vùi con đường người mẫu của Đan Ny không?” Người đại diện, khăng khăng chụp cái mũ này.

“Vậy cô muốn tôi làm thế nào?”

“Đương nhiên là quỳ xuống với Đan Ny, cầu xin cô ấy tha thứ.” Người đại diện ra vẻ kinh ngạc, không ngờ chị Long lại không hiểu quy củ của nghề này như thế.

“Bắt chị quỳ, xem như tiện nghi cho chị rồi đấy, nếu không phải nể mặt mũi Lan tổng, tôi sẽ báo cảnh sát luôn.”

Quỳ xuống?

Quỳ xuống với Lý Đan Ny?

Chị Long cười khẩy trong lòng, mặc dù, trong lòng chị đã đưa ra rất nhiều giả thiết, suy nghĩ rất nhiều để tự an ủi mình, nhưng... Thật sự đến giây phút này này, chị hận không thể xé nát vẻ mặt đắc ý của đối phương, bẻ gãy cổ đối phương, mới có thể tiêu trừ đi uất ức và phẫn nộ trong lòng.

Nhưng...

“Quỳ xuống, có phải quá đáng rồi hay không?”

“Cô đã tát tôi rồi, nhục nhã cũng đã nhục nhã rồi... Thật sự không cần làm đến tình trạng quyết tuyệt như thế.”

Lý Đan Ny nghe chị Long nói vậy, khóe miệng cong lên, sau đó đưa tay túm lấy áo chị Long, kéo đến trước mặt mình: “Cô cảm thấy, tôi sẽ biết sợ Đường Ninh sao? Cô cảm thấy, tôi đường đường là một người mẫu quốc tế, sẽ biết sợ một người mẫu hạng A trả thù?”

“Trách thì trách, cô theo sai chủ nhân, làm chó cũng phải có vận may...”

Nói xong, Lý Đan Ny buông tay túm chị Long ra, như thể chạm phải thứ gì bẩn thỉu, nhanh chóng dùng khăn tay lau tay.

“Còn không quỳ xuống nhận sai?”

Chị Long không nhúc nhích.

“Tôi bảo cô quỳ!” Người đại diện từ phía sau đạp bắp chân của chị Long.

Nhân viên công tác Hải Nghệ, thấy tình cảnh này, không nhìn nổi nữa, vội vàng đi tới khuyên giải: “Đan Ny, đây đang là trường hợp công cộng, làm như thế, có phải không thích hợp hay không?”

“Ả đàn bà ác độc này, bỏ đinh vào trong giày của Đan Ny, cô ta có ý gì? Đây chẳng phải là muốn mạng của Đan Ny hay sao?”

“Chúng tôi không báo cảnh sát đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, chỉ bắt cô ta nói lời xin lỗi, cái này cũng không nên?”

Đối phương khó xử cười cười với người đại diện: “Nhưng... đây dù sao cũng là trợ lý của Đường Ninh.”

Người đại diện nghe thấy hai chữ Đường Ninh, trên chân càng dùng sức, khiến chị Long không thể không quỳ trên mặt đất...

Cơn đau thấu tim thông qua đầu gối lan ra toàn bộ cơ thể của chị, mà người xung quanh thì cười vang, người đại diện xoa cằm nhìn chị Long, vẻ mặt hài lòng: “Sớm nghe lời như thế, tôi đã không phải phí sức rồi?”

“Ai, quỳ cũng đã quỳ rồi, có phải... cũng nên dập đầu với Đan Ny hay không?”

Người đại diện ấn bả vai của chị Long, đang muốn nhấn xuống, nhưng...

Hậu trường bỗng nhiên trở nên ồn ào, không biết ai kêu lên, Đường Ninh tới...

Ngay sau đó, người đại diện của Lý Đan Ny ngẩng đầu lên, còn chưa thấy rõ phía trước là ai, một bàn tay, bỗng nhiên vung về phía anh ta, so với sức của cú tát anh ta vừa đánh chị Long, nặng hơn không chỉ gấp mười lần...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.