Thiên Sứ Băng Giá

Chương 30: Chương 30




Sáng hôm sau mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường. Hôm nay lại có tiết toán. Ông thầy dạy toán lại mún gây sự chú ý của nó nên tiết nào cũng hành nó làm mấy bài toán nâng cao khó ơi là khó.

Nhưng cũng chẳng thể naò làm khó được nó. Hắn cảm thấy khó chịu khi ánh mắt ông thầy miệng giảng bài mà mắt cứ dán vào người nó. ra chơi nó định qua thư viện thì thấy hắn đang nói chuyện với Như Quyên định quay lưng bỏ đi

-cô còn dám động chạm vào Đan Chi thì đừng trách tôi.

-Tại sao chứ,sao anh luôn bảo vệ nó.Nó có gì hơn em? Nhan sắc? Ngoại hình? Tiền bạc? Anh nói đi.

- tất cả.

Cô ta tức tối chạy đi. Đang định bước đi nhưng anh khựng lại khi thấy nó.

- sao cô lại ở đây? Cô nghe được những gì rồi?

-Tất cả? Nhưng sao anh lại giúp tôi?

- à thì tại tôi...tôi không mún làm lí do cua nhữn. Trận bạo lực thôi

Buổi học kết thúc nó được bố và dì nó tới đón. Vừa về đã có một đổi ngũ trang điểm cho nó. Vì da mặt nó trắng mịn nên không tran điểm gì nhiều chỉ đánh 1ít phấn hồng nhẹ.đánh một ít son bóng. Mái tóc dài cột hờ phần trên. Bên duới thả ra mền mại suôn mượt. Nó mang một chiếc váy trắng cúp ngực để lộ phần cổ trắng ngần, mảnh mai,đeo một sợi dây chuyền mặt cỏ bốn lá nhìn đơn giản nhưng lại toát lên vẻ thanh tao. Chiếc váy được chít eo vừa vặn để lộ vòng eo thon nhỏ,dài đến trên đầu gối để lổ đôi chân dài thon trắng muốt. Phối hợp cùng đôi giày màu trắng đơn giản có đính kim cương đen làm điểm nhấn. Đầu đội 1chiếc vương miện nhỏ đính nhiều kim cương lấp lánh. Ai nấy đều đứng hình trước vẻ đẹp của nó.con gái ta xinh qúa

-Hôm nay Bảo bối của nội sẽ làm cho tất cả các công tử phải điêu đứng cho mà xem. Nào chúng ta đi nào.

Thực ra nó không muốn đi một chút nào. Nó ghét chỗ ồn ào đông người. Nhưng nó không mún nội,bố,dì,anh Tú phải buồn vì nó. Dì nó mang một chiếc váy đen dài sang trọng lịch lãm nhìn thật qúy phái. Bố và nội mang hai bộ vét đen lịch lãm. Anh hai mang 1bộ vét màu trắng mái tóc hơi dài được làm hơi rối nhìn anh như một bạch mã hoàng tử.

Một dãy xe sang trọng dừng lại,từng cánh cửa xe được mở ra. Đầu tiên là nội nó, vợ chồng bác2,bác3,bố mẹ nó . Sau cùng là tới Nhật Duy,Nhật Quân,NhậtTú họ cùng nhau mở cửa xe cho nó. Mọi người trong khán đài như nín thở khi nó bước vào. Hắn,Tứ Kiệt cũng bất động trước vẻ đẹp của nó.

-Thì ra baby là cháu gái cưng của gia tộc họ Đặng.

-Hôm nay tôi tổ chức bữa tiệc này là muốn giới thiệu cháu gái duy nhất sau 8đời của Đặng Gia là Đặng Nhật Đan Chi 16 tuổi. sau bao năm thất lạc. Tiếng nội nó vang lên cùng những tràng pháo tay. Tất cã nam thanh nữ tú trong pữa tiệc đều phải ngất ngây trước vẻ đẹp của nó. Như Quyên nhìn nó cười nửa miệng không biết tiểu thư Đặng có bằng lòng tặng chúng tôi một bản nhạc không? mún làm khó nó mà. Nhưng đâu dễ thế.

Nó không nói gì lặng lẽ đến bên chiếc piano. Những ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt trên những phím đàn. Giọng hát trong trẻo ngọt ngào bay lên cả căn phòng im ắng đến lạ thường chỉ còn mỗi tiếng đàn hoà quyện với tiếng hát bài impossible của nó mà thôi. Kết thúc là những tràng pháo tay. Mấy công tử bắt đầu bám riết lấy nó làm

quen. Nó thấy ngột ngạt nên ra sau vườn có một người cũng đi theo nó. Đến bên chiếc xích đu cảnh hồ bơi,nó lột bỏ giày ra đôi chân trần trằng trẻo đặt trên nền cỏ. Ánh trăng chiếu xuống mặt hồ phản lên gương mặt nó làm những viên kim cương phát sáng lung linh huyên ảo. Mái tóc dài chạm đất đang tung bay, đung đưa theo nhịp của chiếc đu. Rất rất đẹp. Bây giờ nó là một thiên sứ bằng da bằng thịt giữa trần gian. Hình ảnh đó đã được 1 người con trai có mái tóc bạch kim chụp lại.

-Đan Chi.

Mắt nó mở to

-Gia Hùng?

-uhm tớ đây. Rồi cậu tiến lại ôm nó thật chặt như sợ nếu buông tay ra thì sẽ tuột mất vậy.

Hắn hôm nay mặc chiếc quần bò đen,áo sơ mi màu đen nới lỏng 2cúc để bộ ngực rắn chắc.đi giày nike màu đen. Tóc mà hun đỏ vuốt bờm ngữa.trong hắn rất chi là hadsome theo kiểu bụi bặm làm con gái bu quanh hắn không ngớt. Hắn bực mình đi ra vườn đúc lúc bắt gặp nó và Gia Hùng đang ôm nhau. Tim hắn như có dao cứa. Hắn bỏ vào nhà uống rượu.

-ê! Mày sao vậy? Sao lại lấy rượu giải sầu thế kia?

Đúng lúc đó nó cùng Gia Hùng bước vào.

- Minh Hoàng,Tứ Kiệt.

-Gia Hùng! Sao mày lại ở đây? Tao tưởng mày quên lun bọn tao rồi chứ thằng qủy.

-Được rồi mày làm cứ như tao vừa cõi chết trở về vậy Tứ Kiệt.

- mày lần này về lun chứ. Ở mãi cái vùng quê khỉ ho cò gáy ấy làm gì nữa. À mà cô bé làm mày bỏ nhà,bạn bè mà đi có về đây k? Ủa mà mày với baby à Đan Chi quen nhau à.

-Thằng qủy hỏi từ từ thui chứ. Tao về lun. Còn tao và Chi là bạn thân mai trúc mã lúc ở quê.

Hắn nhíu màylẽ nào nó chính là người con gái khiến cậu từ bỏ tất cả không thể nào?.

-Minh Hoàng! Mày sao vậy không vui khi gặp tao sao?

-À không. Tao hơi mệt thui khi khác nói chuyện tao về trước đây.

-haz! Đúng là thằng bạn trời đánh. Kiệt lắc đầu ngán ngẩm rồi tiếp tục 8 cùng thằng bạn sau bao năm trời. Còn hắn lái xe ra về trong đầu suy nghĩ mong lung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.