Mày chỉ là đứa con hoang là nỗi nhục nhã của gia đình này.cút,cút đi.
-Mẹ...!mẹ...!mẹ đừng đuổi con. Mẹ.!
Nó choàng tỉnh dậy mồ hôi,nước mắt đầm đìa. Mọi thứ cứ như
một cơn ác mộng,nhưng nó còn đáng sợ hơn cả ác mộng.Tâm trí
nó giờ đây chỉ vang vọng mãi câu nói của mẹ nó.
-Anh à đã 2ngày rồi con bé không ăn thứ gì,không nói không rằng.
-Băng Nhi à. Anh không biết làm sao để đối điện với con bé cả. Bố đã biết chuyện rồi. Bố muốn anh đón con bé về bù đắp cho nó.đó cũng là mong muốn của anh. Anh xin lỗi vì đã làm em đau khổ. Nhưng đó là con anh. Đứa con gái đáng thương phải lớn lên trong đau đớn của bệnh tật và phải gánh chịu những lỗi lầm mà anh gây nên.Em không trách anh chứ? Bố nó nói trong đau khổ.
-Anh đừng nói vậy, anh không có lỗi đó chỉ là sự cố.em rất mong có thể đón nó về sống chung. Hơn nữa nó còn là đứa cháu gái duy nhất sau 8đời của Đặng Gia. Em đã ao ước có 1đứa con gái nhưng em không lám được nhưng bây giờ ông trời cho em 1thiên sứ nhỏ bé xinh xắn như vậy thì còn gì bằng chứ.
-Cảm ơn em,cảm ơn em về tất cả.
@ở phòng nó.
-Đan chi ăn gì đi chứ. Một chút thôi cũng được.
Lòng nó đau thì cậu cũng đau lắm chứ. Tinh cảm cậu dành cho nó đâu phải bình thường.đã 10năm rồi cậu đã yêu nó. Đó cũng là lí do cậu nhất quyếtở lại quê với bà mà không theo ba mẹ. Nhưng 10năm ấy nó lại xem cậu như anh như bạn.cậu luôn ở bên che chở bảo vệ nó.Nó như 1bông bồ công anh có thể bị gió cuốn đi lúc nào . Tiếng cười khanh khách,cái chu môi đáng yêu,những trò nghich ngợm đâu rồi. Giờ đây trước mặt cậu là 1 thân ảnh nhỏ bé với đôi mắt long lanh đầy đau khổ.da mặt xanh xao,làn môi anh đào nay đã nhợt nhạt. Thân hình cô độc ngồi hướng ra ngoài cửa sổ. Mái tóc dài tung bay theo gió. Khiến nó càng băng giá và mong manh hơn. Cứ như ta chỉ cần chạm tay vào là nó sẽ vụn vỡ. Bỗng 1thanh âm trong trẻo vang lên:
-Ngày mai tớ muốn đi học cậu ckờ tớ đi nhé.còn bây giờ tớ muốn ngủ.
Gia Hùng không nói gì chỉ lặng lẽ bước đi.co lẽ lúc này ở 1mình sẽ tốt cho nó.