Thiên Thần Mafia

Chương 33: Chương 33




QÚA KHỨ ĐAU LÒNG CỦA NÓ

Ngồi trong xe, nhìn cơn mưa bất chợt vừa đổ xuống, nó cảm thấy nặng nề làm sao. Tại sao nó k có đc một cuộc sống bình thường như những người khác, nó từ nhỏ đã k có đc tình yêu thương của cha mẹ, mẹ nó còn đưa nó đi huấn luyện để trở thành một sát thủ, với ý định biến nó trở thành một con cờ trên ván cờ thâu tóm thế giới ngầm của bà, chưa kể còn muốn biến cả hai lục địa Á-Âu trở thành lãnh địa của mình, trở thành người trên vạn người, có một người mẹ đầy lòng tham như thế làm nó cảm thấy sợ hãi chính mẹ ruột của mình. Sau khi ba mẹ nó ly hôn thì nó trở nên khá xa cách với mẹ nó, rồi năm nó 7 tuổi, bà đã đưa nó cho sư huynh của mình, papa nuôi của nó Matsuda Hondo, biến nó trở thành một con người máu lạnh, biến tuổi thơ đáng lẽ phải toàn một màu hồng của nó trở thành một màu đỏ của máu, nó sống bằng việc giết người lấy làm niềm vui, giẫm đạp lên những thân xác lạnh ngắt của người khác để đi tiến lên phía trước, tìm đc đường ra khỏi “Vùng đất Hứa” - nơi huấn luyện sát thủ bí mật của papa nuôi nó, chuyên cung cấp người cho “Royal”. Trên tay nó đã dính k biết máu tươi, bàn tay này của nó đã giết k biết bao nhiêu mạng người, từng mạng sống rơi xuống dưới chân nó, máu tươi phủ lên người nó, vị ngọt mặn của máu nó đã nếm k biết bao nhiêu lần. Nó hận mẹ nó, hận đến tận xương tủy, từ lúc bà đẩy nó vào cánh cổng sắt của “vùng đất Hứa” thì nó đã k còn xem bà là mẹ của mình., nó biết bà định biến nó thành một quân cờ nhưng nó tuyệt đối k để cho người khác lợi dụng nó như thế, muốn nó giết người thì nhất định phải có một cái giá đi cùng với nó, đó là luật bất thành văn của nó.

“ Để xem ngày mai trong cuộc họp hội đồng quản trị, bà sẽ lợi dụng tôi như thế nào và bà định làm gì Triệu gia đây, tôi sẽ chống mắt lên xem, bà nắm tôi trên tay hay bà chỉ là con tốt thế mạng của tôi trên ván cờ nhạt nhẽo này!” Nó cười âm trầm đến cực điểm, một đôi mắt lấp lánh hướng về phương trời xa.

“ Bíp” một tiếng còi xe vang vọng trong đêm làm nó thoát khỏi những suy nghĩ của mình, nhìn vào gương chiếu hậu một chiếc lambighini màu xám bạc đang ở phía sau xe nó. Mở kính xe, đưa bàn tay ngọc ngà ra, khẽ phẩy một cái nhưng một loại ra hiệu, chiếc xe xám bạc khi nhanh chóng tiến lên song song với chiếc Mes của nó, kính của chiếc xe kia cũng nhanh chóng hạ xuống.

- Ice, nửa đêm em chạy đến đây làm gì vậy? Bin lo lắng hỏi

- Vừa cãi nhau với hai người đó xong, bực bội nên định về Blue Ross nhưng quên mất là e k biết đường! nó thành thật trả lời

- Blue Ross ở tận quận X, bây giờ em muốn về Blue Ross cũng mất hơn 1 tiếng, đến biệt thự anh đi, gần đây thôi! Bin nói

- Ok thôi! Dẫn đường đi! Nó hất cầm ra hiệu đi trước dẫn đường

“ Brừm, Brừm” hai chiếc xe một xám bạc, một đen lao vung vút trên đường vắng, làm những người còn trên đường sợ đến chân run run, té ngã khắp nơi.

“ Két, Két” tiếng bánh xe vang lên liên tiếp trước một tòa biệt thự màu đen xám âm u. Vệ sĩ nhanh chóng cầm ô chạy ra mở cửa xe, đón chủ nhân vào nhà.

- Nhà đẹp đấy nhỉ! Nó gật gù, tỉ mỹ quan sát, đây gần như là một bản năng sát thủ của nó, đến một nơi nào đó nó luôn quan sát xung quanh đầu tiên để tìm kiếm đâu là chỗ ẩn thân tốt nhất, đâu là lối thoát hiểm nhanh nhất, ngắn nhất để thích ứng với bất kì trường hợp nào có thể xảy ra.

- Quá khen! Bin cười cười

- Dẫn lên phòng coi, buồn ngủ quá! Nó che miệng ngáp

- Đc rồi, đi thôi! Bin cười nhéo má nó

“ Đùng, đùng” [tiếng sét đánh, do k pk âm thanh chính xác] và tiếp theo đó là “ AAAAAAAAAAAAAAA” một tiếng thét kinh hoàng và kinh thiên động địa, chim chóc bay tán loạn khỏi tổ, nhiều con chim đâm đầu vào gốc cây do trời quá tối, một vài con dơi rơi cái bịch xuống đất do giật mình, và chó sủa, gà gáy ỏm tỏi, còn có cả tiếng trẻ con khóc…làm cho hơi bị nhiều gia đình phải thức dậy, và nguyền rủa con người nửa đêm nửa hôm k ngủ chạy đi la hét…[tội nghiệp]. Và chủ nhân của tiếng hét đó bây giờ đang run run đu bám vào người con trai to lớn trên người nguyên một cây màu đen, người con trai đó biểu tình dở khóc dở cười, vì màng nhỉ của anh đang đình chỉ hoạt động tạm thời vì lúc nãy đã đứng trực tiếp gần cái nguồn phát thanh có thể lên đến mấy nghìn dB. Mặc dù vậy thì anh vẫn ôm nó vào lòng, vỗ vỗ lưng nó để chứng tỏ mình tồn tại để trấn an nó, môi k thể giấu đc một nụ cười buồn.

- Có anh ở đây, sẽ k sao đâu? Sau khi lấy lại đc thính giác anh nhanh chóng lên tiếng trấn an nó

- Thiên Bảo, em sợ! Nó trực tiếp nói tên Bin chứng tỏ nó đang sợ hãi như thế nào

- Có anh ở đây, k sao đâu! Bin nhẹ nhàng vuốt tóc nó

- Tối nay em ngủ cùng anh đc k? Nó vẫn ở trong lòng Bin, ôm chặt thắt lưng anh giọng run run hỏi

- Đc rồi, chúng ta lại ngủ chung như ngày xưa, anh sẽ dỗ em ngủ như những ngày đó! Bin dịu dàng nói, ôm ngang nó bế nó lên phòng.

“Cạch” ông quản gia mở cửa để Bin bế nó vào phòng, đặt nó lên giường, kéo chăn lên phủ kín người nó.

- Em ngủ đi! Anh sẽ thức canh cho em! Ngoan ngoãn ngủ đi! Bin dịu dàng cười, dỗ dành nó

- Đừng bỏ em lại một mình đc k, dừng bỏ em lại một mình! Nó nắm lấy tay Bin, đôi mắt ân ấn nước

- Anh sẽ k đi đây cả, anh sẽ ở lại với em, sẽ bảo vệ cho em! “cho dù phải hy sinh mạng sống này” trong lòng Bin âm thầm bổ sung thêm một câu

- Anh chính là người duy nhất mà em tin tưởng, chỉ có anh và người duy nhất em đặt niềm tin! Nó nở nụ cười như một nụ hoa hồng vừa hé, đủ mê hoặc lòng người, rồi nhẹ nhàng chìm vào giấu ngủ, vì nó tin tưởng, chỉ cần người bên cạnh nó là Bin thì Bin sẽ vô điều kiện mà chăm sóc và bảo vệ cho nó, và cũng chỉ có Bin là người duy nhất mà nó vĩnh viễn tin tưởng trên thế gian này.

Ngồi bên cạnh nhìn nó đang ngủ mà lòng Bin trậm lặng, có lẽ bóng ma quá khứ vẫn cuốn lấy nó không buông, phải làm sao khi mà nó đã phải trãi qua những ngày tháng mà một người con trai như anh vẫn cảm thấy sợ hãi khi nhớ lại, nó đã trải qua biết bao nhiêu đau đớn về cả thế xác và tinh thần để có đc ngày hôm nay.

“ Đùng” lại một tiếng sấm nữa vang lên, bàn tay đang nắm lấy tay anh bỗng dưng buộc chặt, anh khẽ vỗ bàn tay nó, nó chậm rãi buông lỏng người chìm sâu vào giấc ngủ. Bin bỗng nhớ lại chuyện trước kia.

- Đừng mà mẹ, con ko muốn vào! Một tiếng khóc của một bé gái, những giọt nước mắt của cô chan hòa với con mưa trên đỉnh đầu

- Đi vào và trở nên mạnh mẽ cho ta, sau này ta còn có chuyện cho người làm đó, tuyệt đối ko đc chết trong đó đó biết chưa! Một người phụ nữ cực kì xinh đẹp quyền quý lạnh lùng hất tay đứa bé gái đang cầu xin mình

- Ko con k muốn vào! Cô bé kháng cự

- Nếu mày k vào thì mày ko còn là con tao nữa, liệu mà làm! Bà ta nghiêm khắc trừng mắt nhìn cô bé tội nghiệp kia – Vào đi! Và tàn nhẫn hất đứa con gái của mình vào trong cánh cửa màu đen quấn toàn gai thép kia, ánh mắt vô tình nhìn nó đang đau đớn trong đó. Một cái gai đã vô tình cắm vào da thịt non mềm của cô bé, một chất lỏng màu đỏ chảy ra từ đó, cùng lúc đó một tiếng sét vang vọng trên bầu trời rộng lớn, như một nhát kiếm chặt đứt tình mẫu tử của hai người, và từ đó cô bé đó bắt đầu sợ sấm sét, vì khi nghe thấy tiếng sấm cô sẽ nhớ đến cái ngày đó, nhớ đến cái ngày mà cô bị chính mẹ ruột của mình từ bỏ. Cô hận thế giới này đã sinh ra cô, hận người đã sinh ra cô mà đẩy cô vào nơi tăm tối đó, cô hận hận tất cả.

- Đừng mà, đừng mà! Đang ngủ nhưng nó lại bị ác mộng năm xưa quấn lấy, cảnh mẹ nó giương đôi mắt lạnh băng đẩy nó vào trong địa ngục trần gian kia, quay lưng vào bên trong chiếc xe xa hoa với người đàn ông xa lạ mà nó gọi là ba nuôi sau này đó.

- Mẹ đừng mà, đừng bỏ con lại mà! Nó thấp giọng nỉ non, gương mặt đau đớn, đôi tay nó quơ quào trong không trung

- Đừng sợ, có anh ở đây! Nghe được giọng nói thương tâm của nó, Bin bừng tỉnh khỏi dòng kí ức ngày trước, vỗ vỗ tay nó, trấn an nó bình tĩnh lại

Nó dịu đi, và nặng nề chìm sâu vào giấc ngủ.

- Tại sao đã trôi qua lâu như vậy rồi mà mối hận trong lòng em vẫn còn sâu đậm đến thế! Bin não nề thở dài, bàn tay ôn nhu vuốt vuốt mái tóc nó

Bình minh lên đỉnh đầu, tiếng chim hót vang trên tán cây chào ngày mới, những tia nắng nhẹ nhàng vỗ về lên khuôn mặt nó.

- Ưm… hàng mi dài cong cong khẽ động đậy, đôi mắt tròn nâu café ánh nhưng tia xanh lá khẽ chớp động trong nắng, vì là sớm mai nên đôi mắt nó nhưng chuyển màu, một màu xanh ngọc huyền bí. Khẽ cựa người, nhưng quái lạ, có cái gì đó dăng dè lên người nó, chuyển tầm mắt nhìn xuống, một người con trai toàn thân một màu đen đang gục trên người nó, bàn tay vẫn nắm chặc lấy tay nó cả đêm không buông, nó cảm thấy mắt mình cay cay, hốc mắt cũng đỏ lên, bàn tay khẽ động, khẽ sờ khuôn mặt xinh đẹp đến mỹ lệ của người kia, mày kiếm, mũi thẳng, hàng mi dày và dài, cánh môi mỏng nhưng đỏ hồng như con gái, làn da trắng vì ánh sáng kia mà trở nên hồng hồng, làn da đẹp đến đáng ghen tỵ, mềm mềm, mịn mịm, tuy là con trai nhưng da con gái chưa chắc có thể đẹp hơn làn da này, cánh môi nhẹ nâng, tạo thành một đường cong hoàn hảo, đôi mắt đang nhắm nghiền kia bỗng mở ra, một đôi đồng tử màu đen sâu thẳm không thấy đáy, ánh mắt tràn ngập ý cười làm nó càng trở nên tà mị, mái tóc màu xám bạc dưới ánh nắng như đang phát sáng, làm cho khuôn mặt yêu mị kia càng trở nên nổi bậc, xinh đẹp động lòng người.

- Làm gì lại nhìn anh thất thần như thế? Bin thiên thiết hỏi, đầu vẫn úp trên người nó

- Nếu như hai chúng ta không phải là anh em họ hàng gần thì chắc em đã yêu anh rồi Thiên Bảo à! Nó như thật như đùa nói, đôi mắt hiện lên vẻ giảo hoạt. Nếu tinh ý có thể thấy được, nó gọi anh là “Thiên Bảo” chứ không phải là “Bin”

- Nếu như em không phải là em họ của anh thì chắc chắn, anh cũng sẽ yêu em! Bin nhàn nhạt nói một câu nhưng nó biết đây chính là lời nói thật lòng của anh, tình cảm mà anh dành cho nó, nó biết chứ, nó không còn đơn thuần là tình cảm của anh em, sư huynh, sư muội với nhau nữa mà chính là tình cảm của người con trai dành cho người con gái, là tình yêu. Không khí có chút quái dị sau hai câu tâm sự thật lòng của hai người

- Anh có thể đứng dậy được không, nặng quá! Nó nhăn nhó, buồn bực nói đánh tan không khí ngượng ngùng giữa hai người

Bin cũng rất ngoan ngoãn ngồi dậy, rồi đỡ nó ngồi dậy, khẽ vươn người, ngồi ngủ cả đêm làm cho người anh mỏi nhừ.

- Anh có biết là khuôn mặt của anh rất dễ hại người không, nếu như không phải em định lực tốt thì bây giờ chắc em đã chết vì mất máu rồi đấy! Nó chu môi nói, hai tay nhéo má Bin

- Đc rồi, đừng nghịch nữa, ngoan ngoãn đi VSCN đi, chúng ta còn phải đi học đấy! Bin nhắc nhở nó

- Chẳng phải hôm nay có một cuộc họp hội đồng quản trị mà, em đã hứa là sẽ để em đi! Nó kháng nghị

- Cuộc họp là buổi chiều nhóc ạ! Bin ấn đầu nó

- Đau, anh không biết đau chắc! Nó nhăn nhó, giậm chân đi vào nhà tắm thay đồ. Nhưng vừa tới cánh cửa nó liền quay ngoắt lại – Đồng phục của em thì sao? Nó hỏi

- Ở đó! Rất tao nhã xoay người, chỉ vào cái bàn ngay lên cạnh nhà tắm, bộ đồng phục đã được gấp sẵn nằm đó

Nó cầm lấy bồ đồng phục đi vào nhà tắm, cánh cửa vừa đóng lại, gương mặt Bin liền trầm xuống, ánh mắt sẹt qua một tia đau đớn.

- Bin ơi Bin à, đi học thôi! Nó tí tởn nhảy ra khỏi nhà tắm, chạy lại ôm cổ người con trai đang ngồi trên ghế sopha trong phòng nhàn nhã uống trà kia

- Đi xuống ăn sáng nào! Bin nắm tay nó kéo đi

- Sao anh không mặt đồng phục? Nó nghi hoặc hỏi, trường này quy định rất nghiêm ngặt cơ mà

- Đó là sở thích của anh! Bin nhàn nhạt đáp

- Em cũng không thích đồng phục, xấu! Nó chu môi nói, nó cũng muốn mặc tự do nhưng Bin

- Ngày thứ 7 trong tuần em có quyền ăn mặc tự do! Bin đáp

- Nhưng tại sao hôm nay không phải thứ 7 nhưng anh vẫn mặt đồ tự do được? Nó nghiên đầu hỏi, trong lòng thầm cảm thấy bất công

- Bởi vì anh là những người cao nhất trong Killer nên anh có quyền! Bin thành thành thật thật trả lời

- Em cũng là những người cao nhất trong Killer tại sao em không đc miễn? Nó gầm lên đầy phẩn nộ, nó đang bị đối xử bất công, tuyệt đối bất công

- Nếu em không muốn ở trong trường chơi đùa nữa thì cứ công khai thân phận! Bin hững hờ trả lời làm cho nó nghẹn họng. Lý do nó muốn đến trường là muốn có thể chơi đùa cùng đám con gái não phẳng trong trường.

- Anh…đáng ghét, trêu chọc em! Nó gào lên rồi đập ngay ngực Bin một cái làm anh suýt tắt thở [ nó thuộc loại không có thương hoa tiếc ngọc, nó là thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, người ác vậy đó]

- Hụ…hụ…em ra tay có thể nhân từ chút không, muốn giết anh luôn đó hả? Bin ôm ngực ho khan

- Đáng đời! Nó lè lưỡi trêu anh rồi chạy biến, nếu để anh túm đc thế nào nó cũng bị sưng đầu cho xem

- Hừ! Bin hừ lạnh bất mãn, nó chạy mất tiêu làm anh không túm đc

- TRIỆU HOÀNG THIÊN BẢO, TÊN CHẾT BẦM NÀY! Nó gầm một tiếng làm căn biệt thự nguy nga cũng có phần lung lay chịu không đc

- Em làm cái gì mà sáng sớm la hét ỏm ỏi thế? Bin nổi điên quát, tự nhiên lôi tên họ anh ra mà chửi, ai mà chịu đc chứ, không biết mới sáng sớm mà trúng gió gì nữa [anh cũng ác quá]

- HÔM NAY LÀ CHỦ NHẬT MÀ ĐI HỌC LÀM GÌ? Nó điên tiết quát thẳng vô mặt Bin

- ĐI MÀ HỎI ÔNG HIỆU TRƯỞNG ĐÓ, LÀM SAO ANH BIẾT! Bin cũng quát lại, trừng mắt nhìn nó, nếu ánh mắt có thể giết người thì nó đã bị ánh mắt laze của Bin xuyên thủng.

- Thằng cha đó có bị khùng không zậy, chủ nhật k để người ta ngủ kêu đi học làm gì, bẹo chắc? Nó chịu không đc thấp giọng chửi

- Anh cũng không muốn đi học đâu nhá, nếu ông hiệu trưởng không phải đích thân gọi điện nói với anh là hôm nay là ngày cực kì quan trọng gì đó của ổng thì anh mày cũng tuyệt đối không có chuyện mà chủ nhật mò đến trường ngồi mát ăn bát vàng nhá, công việc anh mày chưa giải quyết chất thành núi được rồi kìa! Bin hậm hực trả lời, trong lòng k ngừng nắm lão già hiệu trưởng lắm chuyện.

- Hừ, đi thôi, đến trường em sẽ lột da lão cho biết! Nó gầm gừ trả lời. Ở phương trời nào đó, có một người đàn ông trung niên chợt lạnh toát cả người, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo, trong lòng thầm kêu không xong, ông đã chọc giận đại nhân vật nào rồi.

~ END CHAP 15~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.