Thiếu Gia Ăn Chơi Đừng Làm Phiền Tôi

Chương 97: Chương 97: Tôi cho cô thứ gì cũng được ngoại trừ tôi




Chu Khắc Nhiên hôm nay cũng như thường lệ cậu ta theo thói quen thường sẽ đến sòng bài chơi. Vì vận may lần trước mà khiến cho cậu ta thích thú muốn đến đây để kiếm thêm một khoảng tiền nữa

“ Nào nào đặt đi đặt đi, cái cậu này có đặt không đứng ngó làm gì?” Người đàn ông đang bận bịu lắc xí ngầu chợt nhìn thấy cậu ta đứng nhìn chằm chằm vào mình liền mở miệng hỏi

“ Có, tôi đặt tài” cậu ta đặt nửa số tiền mà mình mang theo để lên bàn

“ Tôi mở đấy nhé”

Chu Khắc Nhiên trợn tròn mắt nhìn hành động của người đàn ông vừa mở chiếc hộp thuỷ tinh được bọc kính, kết quả là xỉu chứ không phải tài mặt mày cậu ta cau có quát

“ Lại đi lại đi, tôi không tin lần nãy nó ra xỉu nữa” cậu ta gom số tiền đang có đặt hết lên trên bàn

Người đàn ông nhếch mép, liên tục tung xí ngầu rồi đặt xuống tay ông ta nhẹ nhàng dở nắp thuỷ tinh lên “ tiếc quá chàng trai trẻ ra xỉu nữa rồi”

Cậu ta tức giận đập bàn mắng “ Ăn gian hả? Các người chơi gian lận có phải vậy không?”

“ Này! Chơi thua rồi kêu gian lận hả có tin tao kêu người đánh mày không?”

Một người phụ nữ xinh đẹp từ đâu bước tới đứng bên cạnh cậu ta “ Anh đẹp trai, tôi thấy anh hình như là hết tiền chơi rồi phải không”

Mặt cậu ta nhăn nhó nhìn người phụ nữ từ trên xuống dưới “ Cô là ai?”

“ Giới thiệu với anh một chút tôi là Tuyết Nhi quản lý ở đây, thấy anh có vẻ sắc mặc anh không được tốt có muốn gỡ lại những ván khi nãy không?”

“ bằng bách nào?”

“ Bên chúng tôi có cho người khác vay nợ nhưng tiền lãi rất ít so với nhiều người anh có hứng thú không?”

Cậu ta im lặng không lên tiếng, người phụ nữ liền nói tiếp “ Không sao anh cứ từ từ suy nghĩ đây là danh thiếp của tôi nếu anh muốn có thể trực tiếp gọi cho tôi bấy cứ lúc nào”

Người phụ nữ đặt danh thiếp lên trên bàn rồi xoay lưng bỏ đi, cậu ta chăm chú nhìn vào tấm danh thiếp bất ngờ lên tiếng “ Khoan đã”

Tuyết Nhi cong môi cười liền xoay qua “ Sao? Thay đổi suy nghĩ rồi?”

“ Điều kiện thế nào?”

“ Đi theo tôi”

[…]

Cô dẫn cậu ta lên tầng cao nhất của sòng bài, nhẹ nhàng đẩy cửa rồi đi vào bên trong

“ Anh vào trong đi, đợi tôi một lát”

Cậu ta gật đầu ánh mắt vẫn chăm chú nhìn xung quanh quả thật không gian ở đây có thể khiến người khác thoải mái

Tuyết Nhi quay trở lại trên tay còn cầm theo một tập tài liệu đi đến “ Anh xem qua đi có gì thì hỏi tôi?”

Chu Khắc Nghiên không nhanh không chậm cầm lấy lật từng tờ xem qua “ Mỗi tháng phải trả nhiều như vậy. Các người muốn cắt cổ người ta à? Chẳng phải ban nãy kêu tiền lãi ít sao?”

Cô bật cười thành tiếng “ Chu thiếu gia thật biết nói đùa, anh dù sao cũng là thiếu gia nhà họ Chu đâu có đến nổi thiếu tiền mà đóng không được với lại ban nãy tôi chỉ nói tiền lãi ít có nói tính tiền lời?”

“ Các người muốn lật lọng?”

“ Chúng tôi ở đây không bức ép người khác nếu không được anh có thể không ký”

Cậu ta trầm ngâm nhìn vào cuốn tập tài liệu được mở ra đặt trên bàn một lúc lâu mới lên tiếng “ tôi ký là được chứ gì”

Chu Khắc Nghiên gấp gáp cầm cây bút kí lên giấy, Tuyết Nhi ngồi quan sát cậu ta nụ cười bất giác liền cong lên

“ Được, tôi sẽ đưa chi phiếu cho anh đợi một lát”

Cậu ta nhận được chi phiếu ánh mắt liền sáng lên lập tức cầm lấy không chờ đợi lâu nhanh chóng đứng dậy bỏ đi, cô nhìn thấy bóng lưng của cậu ta rơi đi khỏi liền gọi điện cho ai đó

“ Cậu Tiếu cậu ta chịu ký rồi, chúng ta làm gì tiếp theo đây”

[ Cô qua đây gặp tôi một lát]

[…]

“ của cậu đây”

Lục Tiếu nhận lấy tập tài liệu từ tay Tuyết Nhi xem qua một lần liền nhếch mép

“ Cậu ta không đọc điều khoản dưới đây đó chứ”

“ Tôi thấy cậu ta chỉ xem sơ có vẻ như đang rất gấp gáp lấy tiền”

“ Phiền cô về đây một chuyến rồi”

Người phụ nữ cười quyến rũ ngồi đối diện anh “ Bao lâu nay làm việc cho anh lần đầu tiên thấy anh khách sáo như vậy. Sao? Muốn báo đáp tôi thế nào?”

Lục Tiếu đóng tập tài liệu lại đặt lên trên bàn không quên liếc nhìn người phụ nữ đối diện “ Cô muốn thế nào thì cứ nói, cô cũng biết đi theo Lục Tiếu tôi chưa bao giờ để cô bị thiệt”

Tuyết Nhi kiều nhiễm nhìn anh “ Muốn anh có được không?”

Lục Tiếu nhếch môi lạnh giọng, ánh mắt cũng liền thay đổi như dao găm ghim vào người phụ nữ “ Thứ gì cũng có thể cho cô nhưng tôi thì không có biết điều đó chứ?”

“ Giỡn với anh một chút đừng căng thẳng như thế, được rồi bao lâu nay làm việc cho anh tôi không cần báo đáp cứ như cũ là được”

Trong lời nói của Tuyết Nhi một câu đều là nói đùa nhưng cũng không phải là không thật bao lâu nay cô luôn bên cạnh anh, chuyện gì cũng cùng anh vượt qua vậy thử nghĩ xem một nam một nữ luôn sát cánh cùng nhau thì cũng có ngày phát sinh tình cảm dù sao cô cũng là con gái cũng biết yêu nhưng đối với anh chỉ xem cô không có gì ngoài cộng sự

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.