Chỉ còn lại một mình Yến Vân Thiên ở trong thượng thư phòng, mặt mày nhíu lại giống như đang tự hỏi điều gì.
- Cái gì, tứ hôn, hoàng đế muốn gả con gái cho ta?
Chu Báo sững sờ nhìn sứ thần tuyên chỉ, trong mắ hiện lên một tia cổ quái mở miệng hỏi.
Đến tuyên chỉ là một vị thanh niên tuấn tú. Tu vi cũng đã đạt đến ngũ phẩm, có thể nhìn ra đây là một thiếu niên hào kiệt. Về phần tại sao lại phái một tên gia hỏa còn trẻ như vậy tới đây, tự nhiên là do hoàng đế có tính toán của riêng hắn. Mà quan trọng nhất chính là muốn từ trong tây kinh thành chạy đến lãnh địa của Chu Báo trong vòng mười ngày, không có thực lực ngũ phẩm thì tuyệt đối không làm được.
Nghiêm khắc mà nói, thì lời này của Chu Báo đã có chút ít bất kính, nhưng mà sứ giả tuyên chỉ giống như hoàn toàn không nghe được trong giọng nói của hắn có điểm bất kính, mỉm cười nói:
- Không sai, bệ hạ muốn gả con gái của mình cho ngài, chúc mừng Chu đại nhân!
Ánh mắt Chu Báo không khỏi híp lại, đánh giá tên thanh niên tên là Trì Hằng Hưng này từ trên xuống dưới một lượt. Tên này thoạt nhìn lớn hơn hắn bốn tuổi, nhưng cũng chỉ có bộ dáng hai mươi tuổi. trên trán lộ ra một cỗ khí khái anh hùng, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ vô cùng linh động, thường thường có một tia quang mang giảo hoạt hiện lên, Vừa nhìn đã biết đây là một tên gia hỏa tâm tư linh hoạt.
- Không cần chúc mừng ta, tuổi của ta đã lớn như vậy mà vẫn chưa tìm được một lão bà, đích thật là nên cưới một cô vợ rồi!
Chu Báo gật gật đầu, kể từ sau khi biết kẻ bày ra sát cục là Tấn đế Yến Vân Thiên, Chu Báo đối với Yến Vân Thiên thập phần phản cảm. Có cảm giác tiếp theo hắn muốn làm gì chính mình đều có xúc động muốn phá hư. Nhưng mà trăm triệu lần cũng không thể tưởng tượng được, sau khi sát cục của người này bị phát, thế nhưng đột nhiên lại giở một chiêu như vậy, gả con gái mình cho Chu Báo.
- Không phải người này biết được ta đã biết là do hắn hạ thủ đó chứ?
Chu Báo thầm nghĩ trong lòng.
- Cũng có thể, hắn biết Vương Xà đang ở chỗ này của ta. Loại chuyện này ta không đoán được, nhưng lại không thể gạt được Vương Xà. Hắn bày ra hạ sách này cũng vì sợ ta điên lên, muốn làm ta yên lòng một chút. Nhưng mà ngươi nghĩ rằng ta và ngươi cứ dễ dàng như thế có thể trở lại như trước sao? Còn tứ hôn, để cho ta cưới ai thì ta sẽ cưới người đó sao? Kết hôn với Hòa Dương công chúa Yến Vân Yên, tuy rằng nàng cũng là một mỹ nhân nhưng mà. Nếu không phải là đồ ăn của ta, vậy sao không nhân cơ hội này.
Nghĩ đến đây, khóe miệng của hắn không nhịn được mà vểnh lên. Khiến cho Trì Hằng Hưng đang đứng đối diện với hắn cũng khẽ rùng mình. Trong lòng không khỏi lo lắng vạn phần.
Quả nhiên, phảng phất giống như là xác minh cho lo lắng của hắn, câu nói kế tiếp của Chu Báo làm cho hắn thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
- Hòa Dương công chúa kia ta đã gặp qua một lần, nàng hết sức xinh đẹp nhưng ta lại không có hảo cảm với nàng. Tuy rằng nàng xinh đẹp, nhưng tâm cơ của nàng thực sự quá sâu, không phải người phù hợp với ta. Ngươi xem, có phải là nên đổi một cô công chúa khá hơn nữa hay không?
- Đổi? Đổi một công chúa khác?
Trì Hằng Hưng thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình, ánh mắt phút chốc mờ đi, đôi chân trở nên mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã lăn ra trên mặt đất.
Hoàng đế ban hôn, hơn nữa còn là ban hôn với công chúa. Chuyện này vô luận là rơi trúng người nào thì đều là chuyện vô cùng may mắn, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, cẩn thận chuẩn bị, làm sao có thể nói điều kiện đối với hoàng đến, lại còn trái chọn phải tuyển nữa.
- Tâm cơ quá sâu, không hề tương xứng!...
Nếu những chữ này truyền ra ngoài, thì Hòa Dương công chúa Yến Vân Yên sẽ bị toàn thiên hạ khinh thường, bất kể đến tột cùng tâm tư của nàng có sâu hay không, người khác cũng đều sẽ cho rằng tâm tư của nàng thực sự quá sâu.
Cho nên, hắn không biết trả lời như thế nào. Cũng không dám trả lời.
- Tất cả những điều ta nói với ngươi đều là thật, ta thật sự là không có hảo cảm gì với Hòa Dương công chúa cả!
Khóe miệng Chu Báo hơi nhếch lên, không chút do dự nói.
- Cho nên, xin Trì huynh đệ hãy về báo cáo với bệ hạ giùm ta, ta biết vì sao hắn phải gả công chúa cho ta, ta cũng cám ơn ý tốt của hắn, nhưng mà có một số việc cũng không phải chỉ cần dùng một số quà tặng nhỏ bé hay nữ nhân là có thể giải quyết được. Đương nhiên nếu hắn đổi một người khác, ví dụ như là Thanh Dương công chúa, thì ta nghĩ chuyện kia sẽ được giải quyết!
Chuyện kia? Chuyện kia là chuyện gì?
Thân thể Trì Hằng Hưng hơi chấn động một chút, trong ánh mắt hiện lên một tia nghi hoặc, nhưng mà hắn cũng không có hành động gì. Hắn là người thông minh sự tình gì nên biết, sự tình gì không nên biết hắn hoàn toàn có thể hiểu được. Nếu vị Chu Báo Chu đại nhân này có chuyện tình bí mật nào đó, như vậy chính mình chỉ cần mang tin tức này về báo cho bệ hạ là được. Còn về phần xử lý như thế nào, thì hoàn toàn không liên quan đến hắn.
Còn việc không hoàn thành nhiệm vụ lần này, có lẽ sẽ phải chịu một ít trừng phạt, nhưng mà hắn không hề để ý tới chuyện này.
Thực lực, trên thế giới này thực lực có thể quyết định hết thảy, cứ nhìn tên tiểu tử trước mặt này sẽ biết. Tuổi của hắn còn nhỏ hơn chính mình, xuất thân của hắn so với chính mình cũng xa cách nhau vạn dặm, chỉ là con trai của một tên thợ săn, nhưng mà hắn lại có thiên phú tu luyện và cơ duyên không gì sánh kịp. Trong mười năm ngắn ngủi từ một tên thiếu niên hương dã đã biến thành một tên cường giả nổi danh thiên hạ. Ngay cả hoàng đế bệ hạ của Đại Tấn cũng phải gả con gái cho hắn, kết giao với hắn. Mà lúc này đây hắn còn quái gở, chọn ba bỏ bốn. Ở trước mặt sứ giả triều đình lại thẳng thừng chê công chúa điện hạ là không hợp, nói cái gì tâm tư cơ quá sâu, không hợp với hắn. Muốn đổi một người khác, còn nói muốn được bệ hạ đồng ý cho kết hôn với Thanh Dương công chúa Yến Vân Phỉ, dựa vào cái gì, hắn dựa vào cái gì?
Thực lực!
Hắn có thực lực này, có thực lực để cò kè mặc cả cùng với hoàng đế!
Tất cả chuyện này đều là bởi vì thực lực của hắn, hắn là một trong bốn gã thiếu niên cường giả trong thiên hạ, thực lực của hắn thậm chí còn vượt lên trên cả ba người còn lại. Hắn có được chiến lực tiếp cận cửu phẩm, còn có chiến tích khiến thiên hạ khiếp sợ, tất cả những chuyện này đều là tiền vốn để hắn có tư cách cuồng vọng!