Suốt một đêm bận rộn không ngừng nghĩ, đến phút cuối vì thương thế tụi này quá năng Long quyết định lấy ra Không Thần Tháp thi triễn luôn Sinh Mệnh Thức cho nhanh...
“Phải bắt thêm một đứa Y Sư về đây mới được!” Long ngồi thở trên sô pha nhìn ba đứa mạnh khỏe chăm sóc Vũ Tiên và Hoàng Yên mà hạ quyết tâm.
Hắn không chuyên về điều trị mặc dù Sinh Mệnh Thức là kỹ năng chữa trị mạnh nhất Thần Giới nhưng mà thi triễn ra nó hắn cũng phải mệt mỏi, thêm nữa nếu cứ thi triễn ra thứ ấy đối với tụi này không hề có lợi chút nào, tốt nhất vẫn là kiếm một đứa Y Tôn về lo việc thuốc men điều trị rồi cả chế độ dinh dưỡng cho cái nhà này nữa.
Về phần Lý Hải thì Long cấp cho hắn một phòng mà nằm nghĩ, Sinh Mệnh Thức không thể dụng lên cơ thể của hắn, bởi vì tụi Orphenoch có sinh mệnh đâu mà cần đến thứ đó. May là trong cơ thể Lý Hải có Trái Tim Vĩnh Hằng, thứ đó sẽ giúp hắn hồi phục, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Ngọc Hân ngủ dậy không thấy mẹ Vũ Tiên, lập tức la oai oái chạy đi tìm khắp nơi, vừa thấy mẹ nằm một chổ đang được Long cải tạo cơ thể, cô bé liền chạy đến ôm Vũ Tiên mà ngủ ngon lành.
“Ơ! Ơ! Ơ!” Long trợn mắt trước tình cảnh này, đứa con gái cưng của hắn lại đang ăn ké một phần Thần Lực của hắn, phải biết con nhỏ này sở hữu Quỷ Lực đấy, hai thứ lực lượng cao cấp này chính là xung đột nhau đấy.
Long sở hữu cái công pháp bố đời kia mà có thể hấp thu mọi lực lượng mà không bị làm sao nhưng còn con nhỏ này chẳng cần công pháp kia mà vẫn ăn ké được mới ghê chứ...
Chiều hôm sau.
“Uống trà đi!” Long đưa chén trà nóng cho Lý Hải, hắn là kẻ bị đánh khá nặng, bị đánh đến nổi phải trở lại nhân dạng bất tĩnh là hiểu.
Lý Hải quấn chăn khắp người, hai tay run run cầm lấy tách trà mà đưa lên nhấp môi, đêm qua thằng kia đã để lại cho hắn một bóng ma tâm lý quá nặng.
“Nè ông ổn không đó?” Vân dò hỏi Lý Hải, nàng tuy không chứng kiến trận chiến đêm qua nhưng mà nhìn thảm trạng ba người lúc Long mang về thì lạnh gáy, nếu nàng có mặt ở đó chắc đi bụi luôn chứ không hẳn là bất tĩnh đâu.
Nhìn qua Long thấy vẻ mặt bình tĩnh của hắn mà nản, tên này thật đúng là máu lạnh, nhìn vợ mình bị đánh đến xém chết vẫn bảo trì nguyên tắc không ra tay là không.
“Mạnh mẽ lên chút đi ba, gì mà yếu đuối vậy?” Vũ Tiên lắc đầu nhìn hắn, hai đứa nàng cũng ăn không biết bao nhiêu chém nhưng mà không đến nổi như hắn hiện tại.
Lý Hải nhấp thêm một ngụm trà nóng rồi từ từ mấp máy môi: “Hai cô thử đưa đầu cho thằng đó chém vài chục nhát coi có còn bình tĩnh được không?” Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến thì cái cảnh ám ảnh hôm qua lại hiện về, tên kia một đao từ trên chẽ xuống, nếu cơ thể hắn không đạt đến cấp 6 chắc thành mảnh lại về với cát bụi rồi.
“Làm như có mình ông bị nó chém vậy, thằng đó cũng xuyên tui vài nháy này.” Hoàng Yên liếc mắt kinh thường Lý Hải, nàng bị xuyên thủng ngực mà còn chả la tiếng nào.
“Tui cũng xem bị nó chém làm đôi đây này.” Vũ Tiên hừ lạnh.
“Hừ, cô cái kỹ năng Phân Táng có thể bảo mạng còn tôi chắc có ha.” Lý Hải chỉ vào đầu hắn: “Thằng đó chỉ toàn nhắm từ trên này chém xuống không đó, tui cũng chả đếm được nó chém bao nhiêu nhát nữa.”
“Ba đánh một, lại cầm toàn hàng cao cấp mà bị chém ra nông nổi này, thằng kia được đó chứ.” Long nhìn cả bọn mà phán. “Đây xem như là một khảo nghiệm để biết được lực chiến mọi người đạt đến đẵng cấp nào, có câu có công mài sắc có ngày tháng năm, hành rất tốt cho sức khỏe đấy.”
“Anh khỏi phải nói, từ ngày quen anh em ăn hành thay cơm quen rồi.” Vũ Tiên nhấp môi thêm một ngụm trà nhìn Vân và Lưu Ly nói tiếp: “Hai đứa cũng nên chuẩn bị tinh thần từ giờ là vừa đi, lần sau tới lượt hai đứa đó.”
Ngọc Hân cuộn mình trong lòng Vũ Tiên ngước đầu làm mặt quỷ với Long: “Baba xấu xa.”
“Ực...” Cả Vân và Lưu Ly nuốt nước bọt, nhìn hiện trạng của ba người này đêm qua mà lạnh run người.
“Chắc chắn rồi, ai cũng sẽ có phần.” Long cười tà nháy mắt với hai đứa “Không chết là được, mà nếu có chết thì hơi tốn công xíu thôi.”
Cả bọn chính thức câm lặng, không từ ngữ nào có thể diễn tả được tên này.
“Ái nè nè! Ông hồi sinh được người chết hả?” Vân róm rén hỏi Long.
Long nhún vai: “Cũng có thể nói là vậy, đó gọi là đúc thể, làm cũng dể mà mổi tội phải đi kiếm nguyên liệu hơi cực xíu.”
Vũ Hà nghe Long nói mà nghĩ đến gì đó: “Có phải là dung nhập linh hồn vào thể xác mới đúng không?”
Long bất ngờ nhìn Vũ Hà, ánh mắt nghiêm túc vô cùng: “Mài nhớ lại rồi hả em?”
“Không biết nữa.” Vũ Hà lắc đầu, nghĩ đến cái gì đó thì cô bé lại đau đầu.
Long nhìn nó rồi gật đầu: “Ờ! Như nó nói đó, tạo ra một cơ thể mới rồi cho linh hồn nhập vào, thế là xong.”
“Bái phục.” Vân chấp tay lạy Long, thằng cha này đúng là không gì là không thể làm được, các vị Thần thật sự có thần thông vượt quá tâm hiểu biết của nhân loại, quyết tâm đi theo tên này của nàng càng được củng cố hơn.
“Xem ra giới hạn của ba người là Tôn Giả rồi, không tồi.” Long vỗ tay khen ngợi.
Hoàng Yên thở ra một hơi nặng nề: “Thực ra nếu tính luôn hai Chủ Thần của sư mẫu thì là sáu đánh một.” Nàng hớp thêm một tách trà cho ấm ngực rồi nói tiếp. “Nếu không có Orpenoch Hạc tham gia tử chiến thì chắc có lẽ tên kia sẽ không bị đánh lui đâu.”
“Tên đó làm gì mà khiến em phải phát lệnh Tử Hình?” Long hỏi Vũ Tiên.
“Hắn đồ sát hơn chục dân thường.” Vũ Tiên ánh mắt sát khí, thông tin Thiên Sát Lệnh đêm qua cung cấp cho nàng chính là cảnh tượng Sadaru lạnh lùng từng đao tước đoạt mạng sống dân thường. “Khi hắn biến hình thành dạng bán nhân thú em cảm nhận được một luồn lực lượng tà ác cực độ, rất giống với con rắn đó.” Ánh mắt nàng nhìn về phía Long nghiềm ngẫm.
“Không phải giống mà chính là nó.” Lý Hải nhìn nàng gật đầu, thông qua Thuận Thiên Kiếm hắn cũng nhận ra loại lực lượng đó.
“Vậy sao?” Long từng dùng thứ sức mạnh đó, hắn biết thứ đó kích phát sát khí rất khủng khiếp thậm chí sức mạnh mà nó mang lại trực tiếp vượt qua giới hạn bản thân vài lần, đến hiện tại vẫn chưa biết thứ đó là gì? Xem ra lần sau phải bắt thằng đó về khai thác thông tin mới được.
Lúc này Vũ Hà mới nhớ ra con hàng đêm qua liền chạy vào phòng mang cánh cung ra đưa cho Vũ Tiên: “Của chị nè, thứ này đêm qua kêu gọi chị em mình đến.”
“Chính nó cũng kêu gọi Yêu Đao của em.” Hoàng Yên từ trong ngực trái lấy Yêu Đao ra, khi để gần với cánh cung nàng cảm nhận được rung động, Yêu Đao có vẻ thích thứ này. Từ ngày bị Long đâm, Yêu Đao chính thức tồn tại trong tim của nàng, theo sư phụ nói thì nàng đang ở giai đoạn đầu tiên của Yêu Đao, Kiếm Tâm.
Bằng Mã hiện nguyên hình, lấy ra Thuận Thiên Kiếm đặt kế bên cánh cung, Thuận Thiên Kiếm càng là trực tiếp hiện nguyên hình vốn có của nó, một thanh kiếm pha lê trong suốt đầy táo bạo.
“Bà xã.” Long nháy mắt ra hiệu với Vũ Tiên.
Nàng lấy ra cuốn sách cổ, cầm lấy cánh cung đặt vào trang giấy, cánh cung sáng lên in hình vào trang giấy, nhưng mà nó không hề tiến vào trong trang giấy như lần trước nàng làm với Ma Thần Kiếm, trên trang giấy chỉ hiện lên ba chữ Chấn Thiên Cun, chỉ bấy nhiêu thôi.
“Lạ thật.” Vũ Tiên nhíu mày, trường hợp này mới gặp lần đầu, chỉ có tên và hình ảnh của cánh cung mà không còn một thông tin nào nữa...
“Hay là nó chưa hoàn thiện?” Vũ Hà đột nhiên cất lời. “Nhìn cây cung này phèn lắm luôn nhưng mà em nhớ nó vốn không phải như vậy.” Cô bé gãi đầu, nàng chắc chắn là đã nhìn thấy thứ này rồi nhưng mà không rõ nữa...
Long có cảm giác từ khi con bé này tu luyện tinh vân tinh thần, dường như trí nhớ tiền kiếp của nó đã quay trở lại...
“Thử với Yêu Đao và Thuận Thiên Kiếm xem.” Long đưa ra ý kiến, nếu như hai thứ kia đúng là Ma Vật thì có chuyện vui rồi.
“Thuận Thiên Kiếm?” Cả Hoàng Yên và Lưu Ly hoảng hốt bật dậy, ánh mắt gắt gao nhìn lấy thanh kiếm pha lê trong tay Bằng Mã, các nàng xuất thân từ Trúc Lâm đương nhiên biết được sự kiến mười năm trước, không ngờ Thuận Thiên Kiếm đã bị mất tích lại trong tay tên Orphenoch này.
Vũ Tiên nhận lấy Yêu Đao đặt vào một trang giấy, quả nhiên thanh Yêu Đao lập tức trở thành một trang sách bên trong đó, mọi thông tin của nó đều hiện ra rõ mồn một, Vũ Tiên nhìn vào đó đọc hết thông tin của nó thì giật mình nhìn sang Long.
“Đừng nói ra.” Long biết nàng đã biết bí mật của Yêu Đao nên lập tức truyền âm cho nàng. “Hoàng Yên đã chọn con đường này thì anh cũng không thể cản.”
“Nhưng mà...Con bé là đồ đệ của anh đó, anh làm vậy có quá ác độc không?” Vũ Tiên đáp lại Long.
Long nhìn thẳng vào mắt nàng rồi truyền âm: “Không thể quay đầu rồi! Anh hứa với em sẽ bảo vệ Hoàng Yên, tuyệt đối không để nó bước vào Sát Đạo của Kiếm Hồn.”
“Anh nhớ đó.” Vũ Tiên hít thở sâu một hơi.
“Trong này viết gì vậy sư mẫu?” Hoàng Yên nhìn vào trang giấy mô tả Yêu Đao, nó viết bằng loại ngôn ngữ nào đó mà nàng chưa từng được nhìn thấy.
“Đại khái là người dùng Yêu Đao sẽ có ba cảnh giới cần phải liên kết đó là Kiếm Tâm, Kiếm Thể và Kiếm Hồn. Cách liên kết thì hắn sẽ dạy cho em.” Vũ Tiên hắc cằm về phía Long. Đồng thời nàng lấy Yêu Đao ra lại trả cho Hoàng Yên.
Vũ Tiên thật sự không muốn giao trả Yêu Đao nhưng nếu không trả lại thì Hoàng Yên sẽ chết ngay, liên kết Kiếm Tâm đã biến Yêu Đao trở thành trái tim của cô bé, nếu rời khỏi Yêu Đao quá lâu Hoàng Yên chắc chắn chết.
Sau khi đọc xong những dòng chú thích của Yêu Đao, Vũ Tiên đã giải đáp được thắc mắc của nàng đêm hôm qua. Chính mắt nàng đã nhìn thấy Sadaru đâm trực diện một đao xuyên qua ngực trái Hoàng Yên, cô bé không những không gục ngã mà còn thuận thế liều mạng áp sát tặng cho đối thủ một đao ngay ngực. Sadaru có nằm mơ cũng không thể biết rằng vị trí trái tim của Hoàng Yên đã không còn tồn tại, hay đúng hơn Yêu Đao mới chính là trái tim của cô bé.
“Kiếm Tâm, Kiếm Thể, Kiếm Hồn.” Hoàng Yên dùng tay lao trên lưỡi kiếm bóng loáng.
“Ta sẽ giúp em đi vào con đường khác biệt nhất. Một trang mới của Yêu Đao sẽ được viết lại bởi chính em.” Long nhìn Hoàng Yên đưa ra hứa hẹn, hắn thật sự xem Hoàng Yên là một thành viên trong ngôi nhà này, tuyệt không để viễn cảnh năm xưa diễn ra trên người con bé.
Hoàng Yên nhận thấy ánh mắt khác lạ của sư phụ thì gật đầu. “Vâng!” Nàng đáp lại một tiếng rồi thu hồi Yêu Đao trở lại trái tim.
“Này!” Bằng Mã đưa Thuận Thiên Kiếm cho Vũ Tiên.
Từng dòng thông tin của Thuận Thiên Kiếm được Vũ Tiên nhìn thấy, nó rất khác so với Yêu Đao...
“Thuận Thiên Kiếm phải gồm Kiếm Tâm và Kiếm Hồn cùng lúc tồn tại mới phát huy đúng sức mạnh Thần Bảo của nó.” Vũ Tiên chỉ vào dòng chú ngữ và đọc to. “Nếu chỉ có Kiếm Hồn tồn tại thì nó sẽ ở dạng kiếm cong kia, sức mạnh khi ở dạng đó chỉ xếp vào hàng Siêu Cấp Tiên Bảo.”
“Kiếm Tâm và Kiếm Hồn sao?” Bằng Mã cất lời, lúc này bóng hình mơ hồ cô gái kia hiện diện trong trí nhớ của hắn, cô bé có chút quen mắt ấy khắp người đầy máu đứng giữa biển thây khói lửa, tay cầm thanh kiếm pha lê, dòng máu đỏ tươi chảy trên lưỡi kiếm xuống mặt đất.
“Kiếm Hồn?” Long cũng nhớ lại cái cảnh hôm trước hắn nhìn thấy trong Thuận Thiên Kiếm, đột nhiên hắn lóe lên tia sáng. “Ngươi là Kiếm Tâm, con nhỏ đã hiến tế mười năm trước chính là Kiếm Hồn.”
“Ý sư phụ vị Chí Tôn kia chính là Kiếm Hồn của Thuận Thiên Kiếm?” Hoàng Yên mơ hồ hỏi.
“Rất có thể là như vậy. Xem ra chuyện này có liên quan đến cái chết của ngươi trước đây.” Ánh mắt của Long lấp lóe: “Có muốn ta giúp ngươi tìm lại ký ức năm xưa không?”
Bằng Mã thẫn người đôi chút, hắn vuốt dọc thân kiếm Thuận Thiên, tâm tình bất ổn, biết bao câu hỏi cùng lúc xuất hiện...
Hắn là ai?
Đến từ đâu?
Tại sao chết?
Tại sao hắn lại lần nữa sống lại trong dạng Orphenoch Bằng Mã?
Cô gái kia là ai?
Tại sao thanh kiếm này lại theo hắn mà không phải một kẻ nào đó?
Tại sao thứ đó lại áp chế sát kiếm của hắn?
Tại sao thứ đó lại chỉ ra con đường bảo vệ những người dân kia?
Và thứ mà Thuận Thiên Kiếm muốn hắn hồi sinh là gì?
Mười năm. Đã mười năm những câu hỏi kia vẫn bám theo hắn...
Hắn có câu trả lời không?
Không!
Một câu cũng không thể trả lời được.
Hắn đã cố quên đi những câu hỏi ấy nhưng lại không thể, càng quên càng nhớ, càng nhớ càng lạc lối...
Lý Hải chậm rãi gật đầu. “Xin ngài hãy cho tôi tìm đáp án.”
Thuận Thiên Kiếm muốn hắn lắng nghe những lời nào đó...
“Được!” Long gật đầu, sau đó hắn lấy ra Không Thần Tháp. “Sẵn sàng chưa?”
Lý Hải nhìn Long rồi nhắm mắt, tinh thần thả lỏng...
Không Thần Tháp lơ lững xoay tròn trên đỉnh đầu Lý Hải.
“Thời Không Thức: Ngược Dòng Quá Khứ.” Long kết pháp quyết, tầng số tám của tháp phóng ra tia ngân quang chiếu vào người Lý Hải rồi thu hắn vào trong tháp...
Lý Hải mở mắt, hắn đang lơ lửng giữa không trung, vẫn khung cảnh quen thuộc kia, vẫn bầu trời đỏ rực, vẫn chiến trường máu chảy thành sông, vẫn thây chất đầy đống, và vẫn cô gái kia đứng đó, lần này hình ảnh vô cùng rõ ràng, Lý Hải đã có thể nhìn rõ dung nhan cô gái ấy, có chút thân quen,..., trên tay cô gái chính là Thuận Thiên Kiếm...
Nhưng lần này có chút khác biệt...
Lý Hải nhìn thấy phái đối diện với cô gái, một tên tướng quân toàn thân được huyết giáp che kin chỉ để lộ đôi mắt xanh thẵm, sau lưng hắn là hư ảnh một con Bằng Mã hung tợm hộ vệ...
“Bổn Tướng Nguyên Hồn của tên kia là Bằng Mã?” Long âm thầm quan sát cũng phải nhíu mày, “Cái định mệnh đừng có nói thằng khứa này là thằng đơm tỷ tỷ nha?”
Lý Hải nghe tên nói gì đó với cô gái, cô gái không đáp lại chỉ nhìn hắn lắc đầu.
Hắn cười một tràn dài rồi lao đến cô gái, con Bằng Mã phía sau cũng lao theo...
Cô gái nắm chặt cán kiếm, trong đôi mắt với chảy ra hàng lệ, nàng nhắm mắt đứng đó...
Ầm.
Tên tướng quân tung đấm ngay ngực nàng, Bằng Mã gầm thét xuyên qua cơ thể nàng...
Cô gái phun ra một ngụm máu...
Xoay người ngã vào tên tướng quân, cô gái nâng kiếm, chĩa mũi kiếm vào ngực mình...
Phật.
Thuận Thiên Kiếm đâm xuyên ngực cô gái...
Lưỡi kiếm cũng xuyên qua người tên tướng quân phía sau...
Cô gái cười...
Cười rất đẹp...
Hàng lệ thôi chảy nơi khóe mắt...
Đôi môi cô gái mấp máy điều gì đó...
Tên tướng quân biết ý định của nàng, hắn không tránh mà chấp nhận đường kiếm này cùng với cô gái...
Bằng Mã gầm lên một tiếng phẫn nộ rồi từ từ tan biến thành những đốm sáng li ti...
Huyết giáp biến mất, tên tướng quân hiện thân, hắn chính là Lý Hải.
Hai tay hắn ôm chặt cô gái từ phía sau không cho nàng ngã...
Cô gái nắm chặt tay hắn...
Đôi mi khép lại...
Nụ cười mãn nguyện hiện diện nơi khóe môi...
Tên tướng quân kia cũng nhắm mắt...
Gục đầu vào vai nàng...
Lý Hải nhìn thấy tất cả, không bỏ xót dù là một chi tiết.
Hắn chính là cứ thế chết đi...
“Má nó cẩu huyết vờ lờ.” Long quan sát không nhịn được mà phát run, “Rốt cuộc đoạn nhân duyên giữa hai đứa này là gì đây ta?” Long bắt đầu tò mò hơn, cuộc chiến của mười năm trước không đơn thuần như tỷ tỷ đã nói.
Ánh sáng lóe lên đưa Lý Hải trở về lại phòng khách...
Lý Hải mông lung ngồi đó, không ai biết hắn suy nghĩ điều gì nữa...
Mọi người có lo lắng định hỏi thăm tình hình thì thấy hắn thẫn thờ đứng dậy, bước chân rời đi...
“Anh đi đâu đó?” Vân gọi với theo.
Lý Hải lắc đầu: “Không biết.” Hắn thở dài rồi bước chân ra khỏi nhà...
“Ông xã hắn sao vậy? Chẳng lẽ nhìn thấy cái chết của mình mà sock quá hả?” Vũ Tiên kéo áo Long dò hỏi thông tin.
“Hắn cần yên tĩnh để đưa ra câu trả lời.” Long thở dài, hắn không biết phải sử lý tên này như nào nữa, Lý Hải lại chính là kẻ tạo phản mười năm trước.
Lý Hải thất thần chân bước thì cứ đi, hắn không biết mình đã đi đâu, đi bao lâu nữa, trong đầu hắn chỉ đọng lại hình ảnh đôi nam nữ ôm nhau cùng chết giữa chiến trường ấy...
“Này, Lý Hải.” Âm thanh rõ to vang lên bên tai, hắn xoay đầu nhìn qua...
Cô gái vảy tay với hắn, đôi môi treo lấy nụ cười, nàng đi từng bước khập khiễn băng qua giao lộ.
Lý Hải ngẫn ngơ nhìn cô gái rất quen thuộc này, dung nhan của nàng vẫn luôn hiện diện trong trí nhớ của hắn từ lúc tỉnh lại...
Nàng?
Chính là nàng!
“Lậu má đùa nhau à?” Long âm thầm quan sát cũng phải thốt lên đầy bất ngờ, éo thể sai được, con nhỏ này chính là chủ nhân Thuận Thiên Kiếm đã tự sát với Lý Hải.
“Ê coi chừng con nhỏ đi bụi.” Âm thanh cảnh báo của Long vang lên bên tai Lý Hải, hắn lấy lại tinh thần, lập tức phát hiện một chiếc moto phân khối lớn chạy tranh một xuất đầu thai lao đến nơi cô gái đang băng qua...
“Minh Hà.” Lý Hải hét lớn một tiếng, hắn bất chấp ngã tư đông người hay đồng không hoang vắng, Bằng Mã tung cánh lao đến bế lấy cô gái bay đi trước khi thằng kia đâm đến.
“Hai đứa này hồi sinh chung à? Nếu vậy con nhỏ kia chẳng phải cũng là một Orphenoch sao?” Long tự lẫm bẩm, chuyện riêng của Lý Hải và con nhỏ đó hắn quyết định không đi hóng hớt, trực tiếp giải trừ cái bóng.
Một màn này rơi vào mắt một kẻ vô tình đi ngang đây, Sadaru.
Con mắt trái của hắn hóa đỏ nhìn chằm chằm vào vị trí nơi mà cái bóng của Long vừa tan biến.
“Bằng mọi giá phải lấy được ba huy hiệu rồi âm thầm giao cho con bé kia, Chấn Thiên Cung cần phải hoàn thiện.” Âm thanh của hắn vang vọng bên tai Sadaru.