Đánh giá: 8.4/10 từ 6 lượt
Luyến Luyến trong lúc đó bất giác muốn cười, muốn điên cuồng cười to. Vì cái gì lại bị người ta lăng nhục? Vì cái gì nàng lại gặp chuyện như vậy? Nàng có gia đình hạnh phúc, có gia gia, cha mẹ, cơm áo cùng sinh hoạt không cần lo, vui vẻ sống. Chính là hắn, là hắn huỷ đi hạnh phúc của nàng. Hôm nay, cuộc sống của nàng hạnh phúc của nàng một lần nữa bị huỷ bởi hai tên này, nàng hận, hảo hận. Hận hắn, hận hai tên cầm thú này, là ba người này đã huỷ đi cuộc sống của nàng. Nàng muốn trả thù, phải cho bọn họ nếm chút bi thương cùng thống khổ của nàng, nàng nhất định sẽ trả thù.
Rốt cục trò chơi của Phó Thiệu Thiên và Minh Quân cũng xong, kết quả Phó Thiệu Thiên thắng, hắn nhanh cởi quần áo trên người, đặt thân trên người nàng, một cái động thân, đau đớn đến tê tâm liệt phế phủ lên toàn thân nàng, lệ rơi đầy mặt cùng tiếng kêu thê lương phát ra quanh quẩn trong bầu trời đêm đen u tối. Nàng thật muốn tại thời khắc này chết đi, nhưng là, còn mẹ nàng, mẹ nàng thì sao, nàng không thể để mẹ lại một mình.
Lệ khô, tâm nàng cũng chết theo, trong nàng giờ chỉ còn lại hai chữ “trả thù”
Bình luận truyện