Vân Thiên Vũ chỉ ăn một chút, cũng không ăn nữa, cuối cùng thức ăn trên bàn đều bị một mình Tiêu Lăng Phong ăn hết.
Lão ăn xong sạch sẽ còn mong chờ mở ba miệng nói: “Vân nha đầu, con nấu ăn ăn thật ngon, thật sự ăn rất ngon.”
Nhưng nói xong lời cuối cùng, lão vương gia nghĩ đến thức ăn mình làm, không khỏi ảm đạm buồn bã.
Vân Thiên Vũ vội hỏi hắn: “Nghĩa phụ, tại sao người nhất định phải học nấu ăn vậy.”
Tiêu Lăng Phong nghe được Vân Thiên Vũ hỏi, hốc mắt đỏ: “Đạt nhi, nó...”
Lão nói đến đây nhớ tới Vân Thiên Vũ không biết Đạt nhi là ai, bận rộn giải thích nói: “Đạt nhi là phụ thân của Thần nhi, là con trai của ta, lúc nó còn rất nhỏ, mẫu thân liền qua đời, lúc nó sắp chết, nói với ta, vẫn muốn nếm thử tay nghề của mẹ nó, sau đó nó sẽ chết, kể từ khi đó, ta thề, cuộc đời này nhất định phải học được nấu ăn, làm một bàn thức ăn đầy đủ hương vị cho Đạt nhi của ta nếm thử.”
Vân Thiên Vũ nghe Tiêu Lăng Phong nói, trong lòng cũng không thoải mái, nàng có thể cảm nhận được Tiêu Lăng Phong đối với đứa con đã chết, cũng biết tại sao nghĩa phụ mặc dù nấu ăn rất dở, nhưng hết lần này tới lần khác cũng muốn học nấu ăn.
Vân Thiên Vũ ngước mắt nhìn Tiêu Lăng Phong nói: “Nghĩa phụ, thật ra thì nấu ăn không có khó khăn như vậy, chẳng qua là người không có nắm giữ được bí quyết mà thôi, như vậy đi con sẽ dạy người nấu ăn, đảm bảo người có thể trở thành đầu bếp giỏi nhất cũng có thể so với ngự trù trong cung.”
Vân Thiên Vũ nói vừa xong, mắt Tiêu Lăng Phong sáng rực lên, nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ: “Vân nha đầu, thật có thể không?”
“Ừ, chắc chắn được, đi, chúng ta cùng đi thử một chút.”
“Tốt, tốt.”
Tiêu Lăng Phong không nói ra được cao hứng, đi theo sau lưng Vân Thiên Vũ ra ngoài.
Sau lưng lão quản gia cùng mấy hạ nhân trong phủ ánh mắt hồng hồng dọn dẹp chén đũa, sau này bọn họ không bao giờ ngăn cản lão vương gia học nấu ăn nữa, thì ra là lão vương gia học nấu ăn bởi vì Tiểu vương gia.
Một ngày này Vân Thiên Vũ vẫn phụng bồi Tiêu Lăng Phong trầm mình ở trong phòng bếp, dạy lão như thế nào xắc thức ăn, như thế nào kết hợp nguyên liệu, như thế nào nấu ăn, như thế nào trình bày món ăn, ước chừng dạy một ngày, chạng vạng tối, Tiêu Lăng Phong rốt cục cũng làm một mâm thức ăn đủ sắc đầy hương.
Tiêu Lăng Phong mừng như điên, cứ mang một ăn thức ăn như vậy một mạch đi tới Tây Sơn đại doanh, lão muốn cháu trai nếm thử tay nghề của lão.
Vân Thiên Vũ dẫn Họa Mi đi tới chỗ ở tạm thời của nàng, trên đường thấy Diệp Gia trở lại, Diệp Gia bẩm báo tình hình một ngày hôm nay, nàng đã mua nhà cho mấy tiểu tử kia rồi, cũng có mua thêm vài người thành thật đáng tin để chăm sóc, bây giờ Tiểu Linh Đang ở bên kia bồi bọn họ, còn nàng trở lại.
Vân Thiên Vũ hài lòng gật đầu một cái, không để ý tới chuyện khác, mà suy nghĩ chuyện giải độc cho Tiêu Cửu Uyên.
Lúc trước nàng đưa danh sách dược liệu cần điều chế giải độc cho Tiêu Cửu Uyên, bảo Tiêu Cửu Uyên đi chuẩn bị dược liệu, nàng mới có thể chế thuốc giải cho hắn.
Nhưng Tiêu Cửu Uyên vẫn không có nói hắn có tìm được dược liệu không, cuối cùng là hắn có tìm được hay không đây?
Vân Thiên Vũ suy nghĩ, cau mày nói với Diệp Gia: “Muội viết phong thư cho tỷ, tỷ cho người đưa tới Ly thân vương phủ.”
Vân Thiên Vũ chủ yếu là hỏi một chút Tiêu Cửu Uyên có tìm được những dược liệu kia hay không, nếu tìm được dược liệu, nàng có thể bắt đầu chế thuốc giải độc.
Độc trong cơ thể hắn không thể trì hoãn được nữa.
Thư cũng đã gửi nhưng lại không có hồi âm, bất quá trời tối, Tiêu Cửu Uyên tự mình đi tới.
Sắc mặt Tiêu Cửu Uyên không tốt, trên khuôn mặt tuấn mỹ đầy vẻ lo lắng, đồng mâu đen nhánh lóe ra hàn quang lạnh lùng, âm trầm nhìn Vân Thiên Vũ, khóe môi gợi cảm khẽ cười, nhưng nụ cười không có một chút ấm áp, giống như hàn băng cực bắc.