Vân Thiên Vũ thấy lão vương gia đi ra bước lên vài bước nghênh đón, nhàn nhạt mở miệng hỏi: “Nghĩa phụ.”
Tiêu Lăng Phong vừa nghe Vân Thiên Vũ gọi, quay đầu nhìn sang, sau đó vẻ mặt ủy khuất, chóp mắt nói: “Vân nha đầu, vốn dĩ ta muốn chuẩn bị đồ ăn sáng cho con, nhưng những người này quá đáng giận, làm bậy không chịu nghe lời của ta, cho nên ta mới nổi giận với bọn họ, hừ.”
Nói xong lời cuối cùng, Tiêu Lăng Phong vẫn chưa hết tức giận trợn mắt nhìn đống đổ nát phía sau một cái.
Vân Thiên Vũ nghe lời của lão nói, mặc dù không có ăn được thức ăn Tiêu Lăng Phong làmn, nhưng trong lòng rất ấm áp, nàng cười nhìnTiêu Lăng Phong nói.
“Kia lần sau nghĩa phụ làm cho con là được.”
Vân Thiên Vũ vừa dứt lời, Tiêu Lăng Phong lập tức mở to hai mắt cao hứng cười lên: “Ha ha, tốt, lần sau nghĩa phụ nhất định làm cho con một bữa sáng thịnh soạn.”
Lão nói xong tâm tình khá hơn, quay đầu lại trợn mắt nhìn quản gia bên cạnh một cái, mấy người này luôn là ngăn cản lão, quá đáng hận.
Vân Thiên Vũ nói với Tiêu Lăng Phong: “Nghĩa phụ, người đi tắm đi, con sẽ làm chút điểm tâm cho người.”
Vân Thiên Vũ vừa nói xong, Họa Mi kiêu ngạo mở miệng nói: “Lão vương gia, chủ tử nhà ta làm thức ăn rất ngon, không thể so với đầu bếp bên ngoài không chỉ thua kém mà còn ngon hơn.”
Tiêu Lăng Phong kinh ngạc, vẻ mặt như gặp được bảo bối nhìn Vân Thiên Vũ mừng rỡ nói: “Tốt tốt, vậy ta đi tắm, ta chờ thưởng thức tài nghệ của Vân nha đầu.”
Tiêu Lăng Phong cao hứng dẫn người đi rửa mặt, sau lưng quản gia thấy thế một đầu mồ hôi.
Không nghĩ tới quận chúa ba hai câu liền có thể khuyên được lão chủ tử, thật đúng là lợi hại a.
“Ra mắt quận chúa.”
Lão quản gia mang người tới làm lễ ra mắt, thần thái không nói ra được cung kính.
Vân Thiên Vũ gật đầu ý bảo bọn họ đứng lên, sau đó ra hiệu lão quản gia đi chăm sóc nghĩa phụ, còn nàng và Tiểu Mai đến phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho nghĩa phụ.
Lão quản gia hiếu kỳ, quận chúa thật sự sẽ chuẩn bị gì đó sao?
Lão có điểm không thể tin được, bởi vì đại đa số các tiểu thư khuê các trong kinh thành, có rất ít người sẽ nấu cơm, chứ đừng nói đến ăn ngon.
Vân Thiên Vũ không quan tâm tới người khác, mang theo Họa Mi, Tiểu Mai đi sau lưng một đường tới phòng bếp khác của An Thân Vương phủ, chính là phòng để nguyên liệu.
Cháo gà hầm mộc nhĩ trắng, tôm hoàng kim xuyên chiên, cải dầu hành lá, đậu hủ nấu cay, còn có chuẩn bị gạch cua tô cùng bánh hoa quế long nhãn.
Khi những món ăn được bưng ra từ phòng bếp, mùi thơm thổi qua, mọi người nuốt nuốt nước bọt, hận không được nhào qua đoạt thức ăn của lão vương gia.
Quận chúa không chỉ biết nấu cơm, hơn nữa còn là đầu bếp đứng đầu, thật là lợi hại a.
Vân Thiên Vũ dẫn Họa Mi và Tiểu Mai đặt thức ăn trước mặt Tiêu Lăng Phong, Tiêu Lăng Phong nhìn ngây người, không đành lòng hạ đũa ăn nếm thử.
“Vân nha đầu, những thứ này đều là con làm sao?”
“Đúng vậy, nghĩa phụ, người nếm thử một chút, xem có hợp khẩu vị hay không?”
Tiêu Lăng Phong lấy chiếc đũa, bây giờ không biết ăn món nào trước, Vân Thiên Vũ buồn cười đưa tay gắp một miếng tôm hoàng kim cho lão.
Sau khi lão ăn một miếng tôm đầu tiên, sau đó cũng không khống chế bản thân được nữa.
“Ăn ngon ăn ngon, ăn thật ngon, Vân nha đầu, ngươi thật là bảo bối a, nghĩa phụ lời to rồi.”
“Ha ha, ha ha, không nghĩ tới con gái của ta còn có tài nghệ như vậy, thật là vui vẻ a.”
Trong phòng ăn, tâm tình lão vương gia rất tốt, ăn một lúc hai chén cháo.
Lão quản gia thấy thế ánh mắt cũng không nhịn được đỏ lên, kể từ vợ chồng tiểu vương gia qua đời sau, lão vương gia thật lâu không có vui vẻ như vậy.
Hiện tại thật tốt a.