Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 391: Chương 391: Lão vương gia nghiện nấu nướng




Vân Thiên Vũ không nghĩ tới bọn Tiểu Báo Tử vậy mà có ngạo khí như thế, không nhịn được khẽ cười một cái, sau đó nói với Tiểu Linh Đang.

“Muội nói với Tiểu Báo Tử là sau này bọn chúng sẽ thay chúng ta làm việc, đúng rồi sau này chúng vẫn sẽ hành động ở kinh thành, nhưng sẽ không ăn xin nữa, mà giúp ta nghe ngóng tin tức, sau đó thu thập rồi tổng hợp lại cho ta, kinh thành có xảy ra chuyện gì, náo nhiệt hya bí mật gì cũng được đều chỉnh sửa lại rồi đem tới cho ta.”

Mấy tiểu tử này ngày thường đi khắp các ngõ ngách trong kinh thành, dĩ nhiên có thể nghe ngóng được nhiều tin tức trong kinh thành.

Bọn chúng giúp nàng dò xét tin tức cũng không tệ, như vậy nàng cũng hiểu biết thêm về kinh thành.

Tiểu Linh Đang lập tức dùng sức gật đầu: “Được, muội ngay lập tứcđi nói với bọn họ.”

Lúc trước tại sao ta lại không nghĩ ra được lý do như vậy chứ, xem ra vẫn là Vân tỷ tỷ thông minh.

Tiểu Linh Đang cười duyên nghĩ, Vân Thiên Vũ nhìn Diệp Gia nói: “Tỷ nhớ không nên để cho bất kỳ ai phát hiện căn nhà kia là chúng ta mua, để tránh cho người có ác tâm với bọn Tiểu Báo Tử, mặc khác nhắc nhở bọn họ cẩn thận một chút.”

Diệp Gia gật đầu: “Được.”

Hai người xoay người đi ra ngoài, Họa Mi từ bên ngoài đi vào, tối hôm qua, tất cả mọi người trong Tê Phượng Viện bị thủ hạ của Tiêu Cửu Uyên đánh ngất đi, Họa Mi buổi sáng mới biết, bất quá thấy tiểu thư không có sao, nàng an tâm.

Họa Mi thay Vân Thiên Vũ ăn mặc chỉnh tề, hai người đi ra ngoài.

Chẳng qua hai người mới đi ra, bỗng nhiên nghe được một tiếng nổ vang lớn ở nơi nào đó trong An Thân Vương phủ, Vân Thiên Vũ kinh ngạc nhìn về Tiểu Mai sau lưng, vốn dĩ muốn để cho Tiểu Mai đi xem một chút đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng nhìn đến vẻ mặt thản nhiên của Tiểu Mai, dường như đối với chuyện này không có gì đặc biệt.

Vân Thiên Vũ không khỏi tò mò hỏi: “Đây là chuyện gì xảy ra?”

“Bẩm quận chúa, là lão vương gia ở phòng bếp nấu ăn, nghe nói lão vương gia đang vì quận chúa chuẩn bị đồ ăn sáng, sau đó có lẽ lão vương gia làm không được hài lòng, cho nên cho nổ tung nhà bếp rồi, chuyện như vậy, mỗi tháng cũng sẽ phát sinh mấy lần, cho nên nô tỳ cũng đã thành thói quen.”

Vân Thiên Vũ kinh hãi, mỗi tháng phát sinh mấy lần, đây là ý gì?

“Nghĩa phụ không biết nấu cơm sao?”

Nếu như biết nấu cơm, lão cũng không đến nổi bởi vì làm không vừa ý liền cho nổ phòng bếp chứ.

Tiểu Mai bất đắc dĩ cười: “Vâng, lão vương gia rất say mê với việc nấu cơm, nhưng vấn đề lão vương gia không biết nấu cơm, mỗi lần lão vương gia nấu cơm, cả vương phủ không có một ai dám ăn.”

“Khoa trương như vậy?”

Vân Thiên Vũ mặt đầy hắc tuyến, có cần phải khoa trương như vậy không, suy nghĩ để cho Tiểu Mai dẫn đường, dẫn nàng đi tới phòng bếp An Thân Vương phủ xem một chút.

An Thân Vương phủ những cái khác không có nhưng phòng bếp có tới mấy cái, tất cả đều do quản gia cho người chuẩn bị, để tránh lão vương gia không hài lòng lại cho nổ tung phòng bếp.

Lúc nhóm người Vân Thiên Vũ đi tới, liền thấy phòng bếp cũng đã thành một đống đổ nát, khói đen nghi ngút bay lên từ đống hoang tàn đó, mà trong làn khói dày đặc kia có vài bóng người đi ra, chính là lão vương gia Tiêu Lăng Phong mặt mày nhếch nhác lem luốc.

Mặt mày, đầu cổ, cả người Tiêu Lăng Phong đều đầy bụi, giống như chui ra từ trong đống tro.

Lão vừa đi còn vừa mắng to: “Lão tử cũng không tin không xử lý được những thứ này, sớm muộn sẽ có một ngày, Lão tử sẽ làm ra một bàn tiệc ngon hảo hạng, người ăn người khen, người ăn người mến.”

Quản gia và mấy người đứng phía sau lưng lão vương gia mặt mũi đen thùi, lão vương gia, ngài có thể tha cho phòng bếp được không? Ngài muốn ăn cái gì cứ việc nói, tổ yến vây cá chân gấu hay cánh gà, chỉ cần ngài nói một câu, chắc chắn có người chuẩn bị đưa tới cho ngài, chỉ cầu ngài không đừng nấu cơm nữa.

Đáng tiếc lão quản gia cùng hạ nhân trong phủ không dám nói với lão vương gia, nếu như bọn họ dám nói, lão vương gia nhất định một chưởng đập chết bọn hắn.

Tâm nguyện lớn nhất trong cuộc đời này của lão vương gia chính là làm một bàn đầy món ăn ngon.

Ai dám ngăn cản lão làm chứ, chính kẻ đó gặp xui xẻo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.