Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 390: Chương 390: Thu nhận Tiểu Báo Tử




Phượng Vô Nhai nghe Vân Thiên Vũ nói xong, sắc mặt khó chịu.

“Bản quân xinh đẹp như hoa, ngươi thấy không phải nên vui đến mở cờ trong bụng sao? Tại sao muốn ói a, muội muội, ngươi lại thành công đâm ca ca một đao rồi.”

Vốn dĩ tâm trạng Vân Thiên Vũ bị dồn nén, sau khi bị Phượng Vô Nhai trêu chọc, đã dễ chịu hơn rất nhiều, không suy nghĩ về chuyện của Tiêu Cửu Uyên nữa, mà nghiêm túc nhìn Phượng Vô Nhai nói.

“Phượng Vô Nhai, ta cảnh cáo ngươi, lần sau không cho phép tùy tiện vào phòng của ta, nếu như ngươi còn như vậy, đừng có trách ta động thủ với ngươi.”

Coi như nàng tiên lễ hậu binh, đến lúc đó đừng có trách nàng tại sao lại hạ độc gì đó với hắn.

Phượng Vô Nhai lười biếng tà mị tự nghịch tóc đen của mình: “Nếu như có thể khiến cho muội muội vui vẻ, ca ca nguyện ý xả thân.”

“Ha hả, ngươi thật vĩ đại đó.”

Vân Thiên Vũ bĩu môi đuổi người: “Tốt lắm, ngươi vĩ đại cũng đã vĩ đại rồi, ngươi nhanh chóng đi đi, ta không muốn có người tiến vào lại nhìn thấy một nam nhân trong phòng của ta, chuyện này đối với khuê dự của ta không tốt.”

Lần này Phượng Vô Nhai cũng không cố chấp muốn ở lại, bởi vì hắn cũng nghe tiếng bước chân vội vã đi tới ngoài cửa phòng.

Phượng Vô Nhai nhấc tay áo, thân hình vừa động nhẹ nhàng bay đi, nhưng lúc gần rời đi, hắn vẫn nói về chuyện hôm nay tới đây: “Mấy tiểu tử bên Ly thân vương phủ đã được thả ra hết rồi, cho nên ngươi không cần lo lắng.”

Thật ra Phượng Vô Nhai muốn giúp Vân Thiên Vũ bằng cách đoạt lại mấy tên tiểu tử kia từ trong tay Tiêu Cửu Uyên, nhưng không nghĩ tới Tiêu Cửu Uyên lại thả bọn chúng, tên kia chẳng phải lòng dạ độc ác, lãnh khốc vô tình sao? Tại sao lại tốt bụng mà thả mấy đứa nhỏ ra như vậy?

Chẳng lẽ Tiểu Vũ Mao đã đáp ứng với hắn ta chuyện gì.

Mắt Phượng Vô Nhai khẽ tối, sau đó lười biếng suy nghĩ, nghe nói tối hôm qua Tiêu Cửu Uyên ức hiếp Tiểu Vũ mao, thân là ca ca người ta, sao hắn có thể không ra mặt giúp muội muội của mình chứ?

Tiêu Cửu Uyên ta sẽ cho ngươi thêm vài phiền não đi.

Phượng Vô Nhai phiêu nhiên mà đi, sau lưng Vân Thiên Vũ hoàn toàn không biết trong lòng hắn suy nghĩ cái gì.

Ngồi trên giường, Vân Thiên Vũ nghe thấy câu nói của Phượng Vô Nhai, hơi sửng sốt một chút, sau đó liền hiểu ra, Tiêu Cửu Uyên không phải là loại người thích giết chóc, hắn bắt bọn Tiểu Báo Tử, chỉ vì muốn bắt được nàng, hiện tại đã tra được tung tích của nàng, tự nhiên hắn sẽ không làm khó bọn Tiểu Báo Tử nữa.

Mấy đứa nhóc Tiểu Báo Tử không có sao, Vân Thiên Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Ngoài cửa phòng Tiểu Linh Đang lao vào, vẻ mặt cao hứng nói: “Vân tỷ tỷ, Tiểu Báo Tử, Tiểu Sư Tử bọn họ không sao, bọn họ được Ly thân vương gia thả ra rồi.”

Mặc dù ghét Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên, nhưng hắn có thể thả bọn Tiểu Báo Tử ra.

Tiểu Linh Đang vẫn rất vui vẻ.

Vân Thiên Vũ gật đầu một cái tỏ vẻ đã hiểu, nhìn Tiểu Linh Đang nói: “Hiện tại Tiểu Báo Tử không sao, ngươi đừng lo lắng.”

Tiêu Cửu Uyên cũng biết tung tích của nàng, sau này sẽ không đi tìm mấy hài tử kia gây phiền toái nữa.

Tiểu Linh Đang dùng sức gật đầu: “Ừ, muội biết, bọn họ sẽ không có chuyện gì nữa.”

Vân Thiên Vũ suy nghĩ nhìn về biểu tỷ Diệp Gia đang từ ngoài cửa đi vào: “Biểu tỷ, hôm nay tỷ đi làm giúp muội một chuyện, mua dùm muội một căn nhà lớn một chút, tốt nhất nên chọn khu vực sinh sống bình dân, địa phương lớn một chút, sau đó tìm thêm hai ba hạ nhân lớn tuổi, rồi cho bọn Tiểu Báo Tử vào ở đi.”

Vân Thiên Vũ sắp xếp ổn thỏa, Tiểu Linh Đang hoan hô một tiếng, bất quá rất nhanh lại mở miệng nói.

“Vân tỷ tỷ, ngươi định thu nhận bọn Tiểu Báo Tử sao, tỷ muốn cho bọn họ làm cái gì, nếu như tỷ không muốn bọn họ làm việc, bọn họ sẽ không nhận sự giúp đỡ của tỷ đâu, lúc trước muội cũng tính toan mua nhà cho bọn họ vào ở, nhưng bọn chúng không muốn, bọn họ nói vô công bất thụ lộc, trừ phi muội có thể để cho bọn chúng làm việc, như vậy bọn chúng mới có thể tiếp nhận.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.