Diệp Gia nhìn thấy sắc mặt của Vân Thiên Vũ rất khó coi, liền bước lên đỡ lấy nàng, tay vừa chạm đến tay Vân Thiên Vũ, đã cảm thấy lạnh ngắt, thậm chí cả người cũng lạnh toát, thấn sắc Diệp Gia khẽ biến, lo lắng mở miệng.
“Vũ Mao, tại sao người ngươi lại lạnh như vậy, chuyện gì xảy ra?”
Vân Thiên Vũ lắc đầu: “Không sao, lúc nãy trúng gió, nhưng cũng đã uống đan dược rồi, hiện tại không có gì đáng ngại.”
Mặc dù nàng nói như thế, Diệp Gia vẫn rất lo lắng: “Ngươi chạy đến chỗ này làm gì để trúng gió vậy, còn nữa y phục trên người sao lộn xộn vậy nè?”
Mặc dù Vân Thiên Vũ đã dùng linh lực hong khô chỗ ướt trên người, nhưng lúc trước rơi xuống hồ, ngâm mình ở trong hồ quá lâu nên y phục có nếp nhăn, tóc tai cũng rối nùi, cả người nhìn qua có chút thê thảm.
Dáng vẻ của nàng như vậy khiến cho mấy người bọn họ kinh hãi.
Tiểu Linh Đang thật nhanh nói: “Vân tỷ tỷ, có phải hắn ta khi dễ tỷ không?”
Nàng vừa nói xong, Diệp Gia và Họa Mi đều nghĩ tới Tiêu Cửu Uyên, nhìn xung quanh khắp nơi, không thấy người, xem ra Ly thân vương gia đã đi rồi.
Chẳng lẽ Vũ Mao thành như vậy, là do Ly thân vương gia gây ra, hắn đã làm gì với Vũ Mao.
“Vũ Mao?”
Diệp Gia muốn hỏi, nhưng Vân Thiên Vũ không muốn tiếp tục nói chuyện giữa nàng và Tiêu Cửu Uyên nữa, qua loa mở miệng nói: “Không sao, không có chuyện gì cả, ta mệt quá, ta muốn đi về nghỉ ngơi.”
Nàng đã nói như vậy, Diệp Gia và Họa Mi tất nhiên không hỏi nữa.
Hai người một trái một phải đỡ nàng về, sau lưng Điêu Gia và Tiểu Anh nhìn nhau, sau đó đồng thời hung hăng nhìn chằm chằm giữa không trung, chẳng lẽ chủ tử của bọn chúng bị nam nhân mặt người dạ thú kia làm gì rồi sao.
Hai linh thú vừa nghĩ Vân Thiên Vũ lập tức cảm nhận được, thật muốn một cái tát đập chết cả hai, nhưng bây giờ nàng không chút sức lực để làm gì cả, chỉ muốn tắm, ngủ một giấc thật ngon.
Tê Phượng Viện bị hủy diệt, Vân Thiên Vũ lại tìm một chỗ khác nghỉ ngơi.
Nguyên đêm không tiếng động.
Sáng hôm sau, nàng vừa mở mắt, liền nhìn thấy trong phòng có thêm một người, một nam tử mặc hồng y sắc mặt phong tình, hắn đang lười biếng nghiêng người dựa vào nhuyễn tháp trong phòng chăm chú nhìn nàng.
Đầu tiên Vân Thiên Vũ thờ ơ nhìn nam tử một thân hồng y, sau đó kinh ngạc tròn mắt nhìn sang, liền nhận ra người đang thoải mái nằm trong phòng nàng quả thật là Phượng Vô Nhai mặc áo đỏ.
Thoáng chốc sắc mặt Vân Thiên Vũ khó coi, lạnh lùng trừng Phượng Vô Nhai: “Phượng Vô Nhai, không ngờ ngươi lại ngang nhiên vào phòng của ta?”
“Muội muội, muội nói như vậy làm ca ca đau lòng, ca ca nghe nói muội ngã bệnh, cho nên lo lắng chạy qua thăm muội.”
Vân Thiên Vũ cho hắn một nụ cười lạnh, sắc mặt vẫn như cũ trầm trầm: “Bây giờ nhìn xong, có thể cút rồi đó.”
Vân Thiên Vũ thấy Phượng Vô Nhai liền nghĩ tới Tiêu Cửu Uyên, hiện tại ở trong mắt của nàng, nam nhân đều đại diện cho sự lạnh lùng vô tình.
Phượng Vô Nhai là Ma Quân Ma Ảnh Cung, cũng có chút giống Tiêu Cửu Uyên, đều là nam nhân cao cao tại thượng, những nam nhân này trở tay làm mưa lật tay làm gió (phiên thủ vi vân phúc thủ vi vũ), nữ nhân ở trong mắt bọn họ, chỉ là một món đồ có cũng được mà không có cũng không sao, cao hứng có thể trêu chọc các nàng, trợ giúp các nàng, mất hứng lập tức biến sắc mặt, giống như Tiêu Cửu Uyên.
Vân Thiên Vũ nghĩ vậy, sắc mặt càng phát lãnh, nhìn chằm chằm Phượng Vô Nhai.
Phượng Vô Nhai bày ra dáng vẻ bị thương lấy tay ôm ngực, bộ dáng như Tây Thi tan nát cõi lòng.
“Muội muội, tâm của ca ca bị muội đả thương vỡ thành từng mảnh rồi, ca ca thật đau lòng.”
Vân Thiên Vũ xem thường nhìn hắn, nhìn vẻ mặt giả vờ giả vịt của hắn, không nhịn được hừ lạnh.
“Ma Quân đại nhân, ngươi chớ giả bộ, muội muội ngươi ở bên ngoài kìa, nếu như ngươi muốn biểu diễn tình cảm huynh muội, thì nhanh đi ra ngoài mà diễn với muội muội của ngươi, chớ thể hiện với ta, ta sợ ta sẽ ói mất.”