Vân Thiên Vũ mang theo Diệp Gia và Họa Mi đi ra ngoài, đi theo phía sau là bốn nha hoàn mặt mày xinh đẹp tuyệt trần, một đường rực rỡ hoa lệ tới đây.
Chỉ là nàng vẫn chưa đi vào viện chiêu đãi nữ tân khách, liền bị người ngăn cản đường đi.
Đại công tử Vĩnh Ninh Hậu phủ một thân hồng y anh tuấn xuất trần ngăn cản đường đi của nàng.
Không đúng, trên thực tế người nọ là Ma Ảnh cung Ma Quân Phượng Vô Nhai.
Phượng Vô Nhai một thân hồng y như lửa, mặt mày mặc dù đã dịch dung thành dáng vẻ đại công tử Vân Hách Vĩnh Ninh Hậu phủ, nhưng lại anh tuấn không giống Vân Hách như lúc trước, ngược lại giở tay nhấc chân tràn đầy vẻ tà mị, mặt mày yêu hoặc, phong tình vạn chủng nhìn Vân Thiên Vũ, cám dỗ nói.
“Muội muội thân ái, ngươi thật là làm cho ta quá đau lòng, chính ta ở Vĩnh Ninh Hậu phủ chờ ngươi, làm sao ngươi liền ngoan tâm từ bỏ ta.”
Hai mắt đào của Phượng Vô Nhai dâng lên ánh sáng, âm thanh không nói ra được say lòng người.
Rượu không say lòng người, người tự say, đại khái chính là quang cảnh như vậy.
Chỉ là vân Thiên Vũ tuyệt không chịu cám dỗ của hắn, lạnh nhạt trừng mắt liếc hắn một cái: “Ta biết ngươi sao?”
Vân Thiên Vũ nói vừa dứt, Phượng Vô Nhai có thể không thích nghe.
“Vũ Mao, lời này của ngươi quá đau đớn lòng người, qua sông rút cầu không chơi như vậy, là ai cứu ngươi từ trong tay bạo quân Tiêu Cửu Uyên ra ngoài, ngươi không phải nói lấy thân báo đáp đi, ít nhất cũng nên huynh muội tình thâm, ngươi xem, hiện tại cũng không biết ta.”
Phượng Vô Nhai nói xong lời cuối cùng, tay ôm chặt tim, một dáng vẻ vô cùng đau lòng.
Mặc dù hắn giả bộ, nhưng mấy nha đầu sau lưng vân Thiên Vũ nhìn thấy tim đập nhanh hơn, cuối cùng không dám nhìn rồi, thật nhanh cúi đầu.
Vân Thiên Vũ tức giận nhìn Phượng Vô Nhai nói: “Ta muốn cảm tạ cũng nên cảm tạ Tiểu Linh Đang, không nên cám ơn ngươi đi, nếu không phải là Tiểu Linh Đang để cho ngươi giúp ta, ngươi sẽ tốt bụng như vậy sao?”
Vân Thiên Vũ nói đến Tiểu Linh Đang, đột nhiên nghĩ đến nha đầu kia cho đến bây giờ chưa có trở về, không khỏi tức giận trừng mắt về phía Phượng Vô Nhai.
“Ngươi có công phu ở nơi này nói nhảm, hãy nhanh lên một chút đi xem Tiểu Linh Đang bên kia có sao không?”
Phượng Vô Nhai lười biếng nói: “Ngươi đừng lo lắng, ta đã phái người âm thầm bảo vệ Tiểu Linh Đang rồi, con bé không có việc gì.”
Vân Thiên Vũ nghe Phượng Vô Nhai nói như vậy, trong lòng cuối cùng cũng an tâm được một chút, xoay người muốn vào viện, đáng tiếc trước mặt Phượng Vô Nhai đưa tay ngăn cản đường đi của nàng.
Vân Thiên Vũ ngước mắt nhìn Phượng Vô Nhai, tức giận mở miệng nói: “Làm cái gì?”
Phượng Vô Nhai bộ mặt ấm ức nhìn nàng nói: “Muội muội, ngươi vô tình như vậy, trong lòng ca ca rất đau khổ.”
Vân Thiên Vũ nhìn ra Phượng Vô Nhai trêu chọc nàng, không nhịn được lườm hắn một cái: “Đau chết tốt lắm.”
Nàng vừa nói vừa muốn đi, Phượng Vô Nhai cũng không thả nàng đi, vẫn như cũ ngăn cản đường đi của nàng, kiên định mà nói ra: “Muội muội, nếu như ngươi có chuyện, ca ca ta nhất định sẽ giúp ngươi.”
Câu nói sau cùng, sắc mặt lại chân thành tha thiết nhiều lắm.
Không biết vì sao a, thời điểm nói câu nói này, Phượng Vô Nhai cảm giác hắn là chân tâm thật ý muốn trợ giúp nàng, chỉ cần nàng nói, hắn sẽ giúp nàng.
Không biết vì sao hắn lại có cảm giác như vậy nhỉ? Trong lòng Phượng Vô Nhai khốn hoặc, chỉ là trên mặt lại không có biểu hiện ra.
Khi hai người đang nói chuyện, sau lưng một đạo âm thanh lạnh lùng vang tới: “Tuồng huynh muội tình thâm này, bổn vương cũng nhìn đủ vốn a.”
Vân Thiên Vũ và Phượng Vô Nhai cùng nhau quay đầu nhìn sang, thấy đi tới mấy người, dẫn đầu chính là một thân màu đỏ hoa bào Tiêu Cửu Uyên.