Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 373: Chương 373: Người thân nhất trên đời




Vân Thiên Vũ không khỏi nghĩ, Tiêu Cửu Uyên dường như không cao hứng, hắn thế nào? Chẳng lẽ độc trong người hắn nặng hơn.

Sắc mặt Vân Thiên Vũ khẽ thay đổi, nàng phải nhanh một chút giải độc cho Tiêu Cửu Uyên mới được.

Trong những ngày kế tiếp, chuyện gì nàng cũng không làm, dùng hết toàn lực thay Tiêu Cửu Uyên giải độc.

Vân Thiên Vũ suy nghĩ, xoay người đi theo Lão vương gia An Thân Vương phủ rời đi.

Sau lưng trong đại điện, Tiêu Cửu Uyên phượng mâu sắc bén vô cùng nhìn rời đi Vân Thiên Vũ, lúc nãy, hắn thiếu chút nữa muốn ngăn cản hoàng thượng hạ chỉ tứ phong Vân Thiên Vũ thành Linh Nghi Quận chúa.

Nhưng bởi vì nghe nữ nhân này nói đến những chuyện trước kia, trong lòng của hắn nổi lên sự thương hại, cho nên cuối cùng lại do dự.

Hiện tại Tiêu Cửu Uyên không nói ra được giận dữ, không biết là tức giận đối với Vân Thiên Vũ, hay là tức giận đối với mình.

Tóm lại hắn bây giờ giống như một con sư tử nổi giận, trong điện ai cũng không dám đến gần hắn một bước.

Trừ Tiêu Cửu Uyên cuồng bạo tức giận ở ngoài, lão hoàng đế cũng rất tức giận, lúc trước mặc dù hắn hạ chỉ tứ phong Vân Thiên Vũ thành Linh Nghi Quận chúa, nhưng trong lòng lại hết sức tức giận.

Cho nên đợi đến lão vương gia cùng Vân Thiên Vũ rời đi, hoàng đế trực tiếp hạ lệnh: “Bãi triều.”

Một đám triều thần vội vàng rời đi, ai cũng không dám ở lại.

Khách sãnh An Thân Vương phủ Tê Phượng Viện.

Mấy tiểu nha hoàn đang chúc mừng Vân Thiên Vũ: “Chúc mừng Quận chúa, chúc mừng Quận chúa.”

Vân Thiên Vũ đối với những hư danh này cũng không thèm để ý, nhưng đây là tâm ý của nghĩa phụ, nàng nhận.

Vân Thiên Vũ suy nghĩ khẽ cười gật đầu, nhìn về Diệp Gia, Diệp Gia lập tức cười nói: “Hôm nay Quận chúa vui vẻ, trong viện tất cả mọi người đều có phần thưởng.”

“Tạ ơn Quận chúa.”

Tiếng hoan hô vang lên, Diệp Gia vung tay lên, tiểu nha hoàn tất cả đều lui ra ngoài.

Bất quá ngoài cửa phòng ngược lại có một người đi vào, rạng rỡ như ánh mặt trời, chính là Tiêu Dạ Thần.

Tiêu Dạ Thần vừa đi vào liền cười nói: “Chúc mừng chúc mừng.”

Hai mắt Diệp Gia khẽ tối, hiện tại biểu muội chính là cô cô của Tiêu Dạ Thần, Tiêu Dạ Thần cũng không thể nữa có bất kỳ suy nghĩ không nên, nếu bị người có ý phát hiện, đối với biểu muội là bất lợi.

Diệp Gia suy nghĩ dẫn Họa Mi cùng Điêu Gia còn có Tiểu Anh lui ra ngoài.

Trong phòng khách, chỉ còn lại Tiêu Dạ Thần cùng Vân Thiên Vũ.

Vân Thiên Vũ nhìn Tiêu Dạ Thần, mâu quang hơi trầm xuống, từ từ nói: “Tiêu Dạ Thần, sau này ta là thân nhân của ngươi.”

Tiêu Dạ Thần tự nhiên biết lời nói của Vân Thiên Vũ có ý gì, hắn đối với nàng không thể có bất kỳ suy nghĩ nào, nàng là thân nhân của hắn, cô cô của hắn.

“Vũ Mao, đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi là Vũ Mao, sau này ngươi là thân nhân của ta, là tiểu cô cô của ta.”

Tiêu Dạ Thần trong lòng đau nhói, bất quá rất nhanh liền bị đè nén xuống, liền có một cảm xúc khác với ban đầu.

Một loại ấm áp thân nhân cảm giác lên tới.

Hắn cười nói với Vân Thiên Vũ: “Tiểu cô cô, cảm giác này thật là huyền diệu a, rõ ràng ngươi nên là bằng hữu ta, nhưng cuối cùng ngươi lại trở thành tiểu cô cô của ta, bất quá cảm giác này không tệ, thật là rất khá.”

Tiêu Dạ Thần đối với sự xưng hô này rất hài lòng.

Vân Thiên Vũ cũng là có chút không quen, tiểu cô cô, là lạ.

Bất quá theo bối phận, Tiêu Dạ Thần không có gọi sai.

“Sau này ngươi cùng nghĩa phụ là thân nhân của ta, vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”

Vân Thiên Vũ kiên định nói, Tiêu Dạ Thần trong lòng lập tức ấm áp, dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, mặc dù chúng ta không có máu mủ, nhưng chúng ta nhất định sẽ là người thân thân nhất trên đời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.