Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 395: Chương 395: Tâm tư ngay thẳng




Tiêu Cửu Uyên nói đến đây ngừng lại một chút, thấy Vân Thiên Vũ không có nói gì, hắn lại tiếp tục nói.

“Mỗi năm Thiên Mộc Sơn Trang sẽ cử hành một cuộc so tài y thuật, người đạt danh hiệu đệ nhất danh có thể nhận được phần thưởng với rất nhiều dược liệu trân quý, nhưng người đoạt được danh hiệu đệ nhất đó, nhất định phải làm một chuyện, chính là chữa bệnh cho trang chủ phu nhân Thiên Mộc Sơn Trang, phu nhân ngủ say ba mươi năm chưa tỉnh, nếu người nào có thể cứu tỉnh phu nhân, chẳng những có được phong hào thần y đệ nhất thiên hạ, hơn nữa có thể có được một nửa Thiên Mộc Sơn Trang.”

Tiêu Cửu Uyên nói xong, ánh mắt thâm trầm nhìn Vân Thiên Vũ.

Dĩ nhiên Vân Thiên Vũ biết ánh mắt của hắn đại biểu cái gì, chậm rãi mở miệng nói: “Phần thưởng của cuộc so tài lần này của Thiên Mộc Sơn Trang có thiên mộc linh quỳ phải không?”

Tiêu Cửu Uyên lắc đầu.

“Không có. Nhưng lấy được danh hiệu đệ nhất, còn có một nửa Thiên Mộc Sơn Trang, đến lúc đó còn sợ không lấy được một thiên mộc linh quỳ nho nhỏ sao?”

Vân Thiên Vũ lập tức trầm giọng tiếp lời: “Ta sẽ đi dự thi.”

Chỉ cần có thể lấy được thiên mộc linh quỳ, có thể thay Tiêu Cửu Uyên giải độc là tốt rồi.

Nếu nàng thay Tiêu Cửu Uyên giải độc, từ đó về sau không bao giờ thiếu nợ hắn nữa.

Mặc dù hắn giúp nàng rất chuyện, nhưng nàng cứu hắn một mạng, cũng đã đủ để trả.

Vân Thiên Vũ dứt lời, Tiêu Cửu Uyên nhíu mày nhìn nàng, nhắc nhở.

“Bổn vương còn chưa có nói quy củ của Thiên Mộc Sơn Trang, người đoạt được hạng nhất cuộc so tài, nếu không có biện pháp cứu tỉnh trang chủ phu nhân, như vậy sẽ bị cầm tù cả đời trên sơn trang, theo tin tức bổn vương tra được, từ trước đến nay có mười chín người đoạt được danh hiệu đệ nhất, nhưng không có một ai ra khỏi Thiên Mộc Sơn Trang.”

Ánh mắt Vân Thiên Vũ khẽ tối, thản nhiên gật đầu một cái: “Ta biết.”

“Ngươi còn muốn đi sao? Bổn vương cũng có thể nghĩ biện pháp khác?”

Thật ra thì không phải Tiêu Cửu Uyên không nghĩ biện pháp khác, có điều hắn muốn thử dò xét xem Vân Thiên Vũ có thật lòng muốn giải độc cho hắn hay không mà thôi.

Vân Thiên Vũ tự nhiên cũng biết điểm này, hai mắt âm trầm, trực tiếp lắc đầu cự tuyệt.

“Nếu ta đã nói thay vương gia giải độc, sẽ nghĩ biện pháp lấy được thiên mộc linh quỳ, vương gia không cần phải lo lắng.”

Nàng hoàn toàn đang nói chuyện chung, không có chút tình cảm nào đối với Tiêu Cửu Uyên, giờ khắc này Tiêu Cửu Uyên cảm thấy trong lòng đặc biệt không thoải mái, còn có chút tích tụ, một loại phiền não mà hắn không nói ra miệng.

Hắn không nghĩ ra chỗ nào có vấn đề, rõ ràng nữ nhân này lừa hắn, nàng hẳn phải làm chuyện này không phải sao?

Nghĩ như thế, mạnh mẽ ép mình không nên suy nghĩ nhiều.

Vân Thiên Vũ không nhìn Tiêu Cửu Uyên, chỉ chậm rãi xoay người nhìn hắn nói: “Vương gia, cuộc so tài y thuật Thiên Mộc Sơn Trang khi nào thì bắt đầu.”

“Nửa tháng sau, sáng sớm ngày mai chúng ta lên đường, mới có thể kịp tới nơi.”

“Được, vậy thì sáng sớm ngày mai lên đường, đi Thiên Mộc Sơn Trang.”

Vân Thiên Vũ sau khi nói xong, ngẩng đầu nhìn về Tiêu Cửu Uyên, đúng mực nói: “Vương gia, đêm đã khuya, vương gia cần phải trở về.”

Tiêu Cửu Uyên cảm thấy trong lồng ngực bức bối, hắn ngước mắt âm trầm nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Ngươi hình như đang trách bổn vương.”

Vân Thiên Vũ khẽ cười một cái: “Vương gia suy nghĩ nhiều, ta không có trách vương gia, chẳng qua là tự ta cho bản thân mình đúng mà thôi, cho rằng chúng ta gần đây chung sống không tệ, chung quy cùng người bên cạnh có chút không giống, là ta quên giữa chúng ta chỉ là giao dịch, chưa bao giờ có ý gì khác, sau này ta sẽ giữ tâm của mình ngay thẳng.”

lời của Vân Thiên Vũ khiến cho Tiêu Cửu Uyên có một loại cảm giác không thể biểu đạt, rõ ràng là nàng làm sai, nàng có lý do gì trách hắn.

Thiên hạ này làm gì có người đánh hắn đá hắn mà không có chuyện gì, huống chi nàng vẫn không chịu nói ra thân phận chân thật của mình, hắn đối xử với nàng như vậy đã là ngoại lệ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.