Đương nhiên những người trên tầng cao của Huyền Không Phái kia cũng không hoài nghi Long Tiêu Diêu là gian tế tới học trộm bí tịch của môn phái. Gian tế chẳng ai lại đọc những ngọc giản dành cho đệ tử mà nội dung gần như ai ai trong giới tu tiên cũng biết đó. Hắn lại còn không hề động tới chút công pháp nào.
Hiện giờ đám người này cảm thấy Long Tiêu Diêu có thể là do một tu sĩ một lòng khổ tu hay một ẩn sĩ bồi dưỡng, hơn nữa khả năng sau còn lớn hơn.
Sau khi bọn họ phát hiện ra tình huống này liền thay đổi ý định, muốn mượn sức Long Tiêu Diêu gia nhập Huyền Không Phái. Tuy rằng Huyền Không Phái nổi danh với công pháp băng, thủy thuộc tính nhưng nếu có thể tuyển thêm một gã đệ tử có lôi linh căn thì môn phái tu tiên nào cũng không bỏ qua. Huống chi địch nhân chủ yếu của Huyền Không Phái lại là Quỷ tu, thuộc tính lôi lại có thể khắc chế đối phương.
Long Tiêu Diêu dưới loại bối cảnh này liền không bị quấy nhiễu gì. Tàng kinh các này được chia làm bốn tầng. Tầng thứ nhất là mở ra cho tu sĩ Luyện Khí Kỳ, tầng thứ hai dành cho tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, tầng thứ ba cho tu sĩ Kim Đan Kỳ, còn tầng đỉnh thì chỉ có tu sĩ Nguyên Anh Kỳ mới được đi vào.
Long Tiêu Diêu đọc xong hết những ngọc giản có tri thức thường thức trong tầng trệt liền tiếp tục đọc ngọc giản trên tầng hai. Mười ngày qua đi, hắn từng được một trưởng lão Nguyên Anh Kỳ của Huyền Không Phái sai một đệ tử Kim Đan đưa tới một phòng ốc rất rộng. Kết quả lại không phải là phân nhiệm vụ như hắn nghĩ mà hỏi hắn có nghi vấn gì khi tu luyện hay không.
Long Tiêu Diêu mặc dù cảm thấy hành động của đối phương có hơi cổ quái nhưng hắn vẫn hỏi tu sĩ Nguyên Anh kia một vài nghi vấn của mình, trong đó còn có quá trình Hóa Anh. Tu sĩ Nguyên Anh Kỳ kia kiên nhẫn giải đáp tỉ mỉ, khiến hắn cảm thấy hoàn toàn sáng tỏ, thậm chí còn cảm thấy được rằng chuyện gia nhập môn phái tu tiên, có tu sĩ bậc cao chỉ điểm thật sự là một chuyện hạnh phúc.
Tu sĩ Nguyên Anh Kỳ kia sau khi giải đáp tất cả nghi vấn của Long Tiêu Diêu xong lại không lập tức bảo hắn rời đi, ngược lại còn nói chuyện phiếm với hắn, trong đó bóng gió nhắc tới sư thừa của hắn. Hắn đương nhiên không ăn ngay nói thật làm gì, cuối cùng nói sư phụ của mình là một vị ẩn sĩ, không cho phép mình nhắc tới tên tuổi.
Những lời nói của Long Tiêu Diêu hoàn toàn phù hợp với phỏng đoán của những cao tầng Huyền Không Phái. Tu sĩ Nguyên Anh Kỳ kia cũng không tiếp tục truy vấn hắn nữa mà lại tán gẫu với hắn những tâm đắc trong tu luyện.
Long Tiêu Diêu mượn cơ hội hỏi tu sĩ Nguyên Anh Kỳ kia băn khoăn lớn nhất trong lòng mình: Cái gì là đại đạo, chẳng lẽ đại đạo thực sự vô tình sao? Theo đuổi đại đạo là dựa vào thực lực, không tiếc tất cả mà đoạt lấy sao?
Tu sĩ Nguyên Anh Kỳ kia cũng giải thích đối với nghi vấn của hắn: Người tu tiên nhân giới chủ yếu giải thích đại đạo là trường sinh, phi thăng đến cái gọi là thượng giới. Thượng giới còn được gọi là Trường sinh giới, tình huống cụ thể cũng không ai biết. Mà đại đạo chính thức trong truyền thuyết là Tiên giới, cũng chính là thần tiên trong lời phàm nhân, có thể đạt tới vĩnh sinh bất diệt.
Đại đạo vô tình không phải là thứ chỉ sự tàn khốc vô tình mà phàm nhân hay nói mà là tâm tính siêu nhiên thoát tục, không còn chút tư tình. Vô tình chính là vô niệm, không có thất tình lục dục, tâm địa mới có thể thanh tĩnh, mới có thể giữ vững bản tính.
Còn về chuyện đoạt lấy tài nguyên tu tiên cho mình, thậm chí giết người đoạt bảo, đánh cướp tài vật của người khác thì ở giới tu tiên cũng là hiện tượng tồn tại phổ biến.
Quá trình tu luyện của người tu tiên là cả một quá trình tranh đoạt, tranh đoạt linh khí vốn là của vạn vật thiên địa về làm của mình, cũng bởi thế nên sự tranh đoạt này được đa số người tu tiên cho rằng đó là bản chất của tu tiên. Đương nhiên hành vi tranh đoạt này cũng có thể được lý giải, thậm chí còn trở thành thuận lý thành chương.
Long Tiêu Diêu nghe vậy thì trầm mặc không nói, trong lòng có đủ trăm ý vị: Những khái niệm mới mẻ như Trường sinh giới, Tiên giới khiến hắn có mấy ý nghĩ; cách nói đại đạo vô tình hắn cũng tin là chính xác, nếu không tâm ma khảo nghiệm khi tu luyện thăng cấp cũng sẽ không phải là thất tình lục dục. Nhưng ai có thể chân chính vô tình vô dục được chứ? Thế thì có khác gì cái xác không hồn? Tối thiểu là hắn không thể quên được Bạch Như Ngọc.
Mà người tu tiên tu luyện vốn là hành vi cướp đoạt. Long Tiêu Diêu mặc dù không muốn thừa nhận nhưng cũng không thể không đồng ý. Bất kể là cướp lấy linh khí thiên địa hay bắt giết yêu thú, hái dược thảo đều là đoạt lấy phục vụ cho tu luyện của mình, bao gồm cả lần này ở trong Hàn Tuyền của hắn, chẳng phải cũng là đoạt tài nguyên trong tay Huyền Không Phái sao?
Long Tiêu Diêu liền sinh ra cảm giác mê hoặc trong lòng, thậm chí còn lạc vào trong đó, lâm vào trong mâu thuẫn chính tà. Trưởng lão Nguyên Anh Kỳ kia thấy vậy cũng đoán được là lúc này hắn đang ở bình cảnh của tâm cảnh, mỉm cười không nói nữa, hiểu được sự trầm tư của hắn.
Long Tiêu Diêu ngồi yên tại chỗ ba canh giờ, trong đầu vẫn đang hỗn loạn giữa chính và tà. Đủ loại đạo đức mà hắn vốn coi là chuẩn mực giờ khắc này sụp đổ. Sự phân biệt thiện ác mà hắn vốn tin tưởng vững chắc giờ khắc này dường như hoàn toàn bị đảo điên. Hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi, có phải con đường tu tiên là một con đường tà ác hay không.
Long Tiêu Diêu không biết là có rất nhiều người tu tiên cũng từng hoang mang mê hoặc như vậy, phần lớn cuối cùng cũng không thể đột phá về tâm cảnh, rơi vào bình cảnh, từ đó về sau tu vi khó có thể tiến thêm, còn bởi vì thế mà rơi vào tà đạo, bị tâm ma khống chế, trở thành kẻ hiếu sát.
Long Tiêu Diêu tu luyện Vạn Thú Tiên Kinh, cần bắt giết yêu thú, hấp thụ thú hồn mới có thể thành công, công pháp lại càng mang tính cướp đoạt hơn người tu tiên khác, tất nhiên khó lòng thoát khỏi tâm ma. Nhưng vào lúc này lại có giọng nói từ vách phòng mơ hồ truyền tới.
- Sư huynh, nhiệm vụ lần này phân phối rõ là không công bằng, rõ rằng là khi dễ đệ tử chúng ta.
- Vương sư đệ, ngươi hẳn cũng biết cấm chế Pháp trận nơi này kỳ diệu phức tạp. Đệ tử đóng thời gian dài ở nơi này quen thuộc với Pháp trận, tất nhiên có thể phát huy hiệu quả Pháp trận tốt hơn. Ta không thẹn với lương tâm, nếu Vương sư đệ cảm thấy sự phân phối của ta có gì không ổn thì có thể phản ánh với mấy vị sư thúc.
Long Tiêu Diêu nghe thế thì cảm thấy giống như bị nước lạnh dội xuống đầu, chấn động toàn thân. Không thẹn với lương tâm! Đây chính là ranh giới của thiện ác trong lòng hắn. Có lẽ thiện ác chính tà trong lòng mỗi người không giống nhau nhưng chỉ cần làm việc không thẹn với lương tâm thì cũng không cần băn khoăn tới cái nhìn của người khác.
Phàm nhân chăn nuôi súc vật, gieo trồng thu hoạch để sinh sống cũng không phải là hành động tà ác mà chỉ là thuận theo và sử dụng lực lượng tự nhiên. Người ta sống trong thần sắc cũng cần phải vận dụng và nắm giữ quy tắc của tự nhiên để sinh tồn. Long Tiêu Diêu nhớ lại những việc mình đã từng làm, cảm thấy không thẹn với lương tâm.
Mê mang trong lòng biến mất, Long Tiêu Diêu cảm thấy thần thanh khí sảng. Hắn không biết vừa rồi bản thân đã vô ý xông qua một bình cảnh của tâm cảnh, khiến cảnh giới tu tiên của mình vô hình trung tăng lên.
Tu sĩ Nguyên Anh Kỳ kia thấy tinh quang trong mắt Long Tiêu Diêu bừng sáng, biết hắn đã đột phá được tâm ma, đối với việc hắn có thể ngộ đạo nhanh như vậy cảm thấy rất kỳ lạ. Ngay khi Long Tiêu Diêu chuẩn bị cáo từ thì tu sĩ Nguyên Anh Kỳ kia đột nhiên đề nghị hắn gia nhập Huyền Không Phái.