Cưỡi hổ khó xuống!
Đó là câu khắc hoạ chính xác tình cảnh của các nước điều động quân đội lần này. Với lời đe doạ từ căn cứ Hổ Gầm, người dân các nước này dường như quên đi sợ hãi, đều hô hào chính phủ phải tiêu diệt căn cứ Hổ Gầm, nhưng vấn đề là chính phủ của họ có khả năng để tiêu diệt Hổ Gầm hay không?
Nếu có năng lực đánh bại Hổ Gầm thì cần gì nhiều quốc gia như vậy liên minh với nhau? Sở dĩ các nước phải liên minh là vì muốn tạo thanh thế, để tạo áp lực với căn cứ Hổ Gầm chứ bọn họ tuyệt đối không thật sự định dùng võ lực.
Có lẽ liên minh quốc tế có thể đánh bại căn cứ Hổ Gầm, nhưng giết địch một ngàn, tổn thất tám trăm, điều ấy rất nhiều người hiểu được. Quan trọng hơn nữa là nếu chọc vào căn cứ Hổ Gầm, khiến Hổ Gầm sử dụng vũ khí hạt nhân thì chỉ sợ kẻ thua cuộc chính là họ.
Một bên là căn cứ Hổ Gầm mạnh mẽ, cứng rắn, một bên là sự ủng hộ của dân chúng, khiến chính phủ các nước này vô cùng đau đầu, họ lại không thể giải thích là căn cứ Hổ Gầm quá hùng mạnh, hùng mạnh đến mức họ cũng đánh không lại, nói vậy thì chẳng khác nào tự đánh vào mặt mình.
Vào lúc này liên quân quốc tế cũng chỉ có thể dùng cách trì hoãn, im lặng không trả lời, đồng thời quân đội tiếp tục tiến về châu Phi. Các đội quân lên đường trước hiện đã tới gần châu Phi.
Chỉ cần một buổi tối nữa họ sẽ tới phạm vi cảnh giới của căn cứ Hổ Gầm.
Ở trung tâm chỉ huy căn cứ bí mật Hổ Gầm.
Lúc này, ở đây không có bất kỳ nhân viên nào, chỉ có ba lãnh đạo cao nhất của Hổ Gầm đang ngồi xem hình ảnh do vệ tinh Thiên Nhãn truyền về.
- Tốc độ của họ tuy chậm lại nhưng không đến mười mấy tiếng đồng hồ nữa, họ sẽ tới phạm vi mà chúng ta đã cảnh báo, chúng ta đánh hay không đánh?
- Tiền Khiêm rốt cuộc không kìm nổi, buột miệng hỏi.
Tiền Khiêm biết khi Lục Thiếu Hoa đã hạ lệnh, thì không cần xin chỉ thị của hắn cũng có thể tự chủ nổ súng, mà lúc này thấy quân địch đã sắp tới gần, đánh hay không đánh chỉ là một ý niệm nhưng nó có thể tạo nên một hậu quả rất khác biệt.
Thật lòng thì Tiền Khiêm không muốn chiến tranh xảy ra. Cho dù y thường xuyên dẫn lính đánh thuê đến Trung Đông thực hiện nhiệm vụ đánh nhau, nhưng đó đều là những chiến dịch nhỏ, hoàn toàn không thể so sánh với trường hợp này.
Phải biết rằng cuộc chiến này là cuộc chiến của công nghệ cao, một quả đạn phóng ra có thể giết chết hàng vạn người. Thử tưởng tượng một chút, một tên lửa đạn đạo với lực sát thương lớn rơi xuống Washington, thì hẳn là trong tầm sát thương rộng lớn của nó không ai có thể sống sót.
Hơn nữa, cuộc chiến này cũng rất tốn kém, một quả tên lửa đạn đạo trị giá cả triệu đô la Mỹ, bắn vào một vệ tinh trị giá hàng trăm triệu thậm chí hàng tỷ đô la Mỹ, đây hoàn toàn là đốt tiền mà thôi!
Đúng là không đành lòng, Tiền Khiêm không đành lòng chút nào!
Nhưng nói đi phải nói lại, giờ đây vận mệnh thế giới đã thay đổi, Tiền Khiêm không được lựa chọn, chỉ có thể chấp hành mệnh lệnh của Lục Thiếu Hoa!
Có lẽ do tâm lý mâu thuẫn như vậy nên trong lòng Tiền Khiêm mới suy nghĩ đến những vấn đề thoạt trông có vẻ vô ích như vậy.
- Vì sao không đánh?
Lý Chí Kiệt là điển hình của một chiến binh, có chiến tranh thì đánh, cho dù là quy mô nhỏ hay lớn, thì nhiệt huyết sâu trong đáy lòng anh ta đang thiêu đốt, anh ta chỉ ước gì quân địch nhanh chóng tiến vào phạm vi cảnh giới để anh ta có thể nổ sung.
- Tiểu hoa đã phản kích, đó một tín hiệu, đồng thời cũng là một mệnh lệnh, đặc biệt, cuối cùng hắn đã cho chiếu đoạn phim ngắn, không thể nghi ngờ là đã công khai vấn đề trên đài truyền hình, rồi sau đó đến lượt chúng ta đưa ra lời đe doạ, thế nhưng bọn người này không lùi bước lại còn tiến tới, tôi cho rằng không cần phải nghe bọn chúng nói lời vô ích nữa.
Tạ Kiên Vĩ bình thường rất ít nói, cho dù có nói chuyện thì cũng chỉ ngắn gọn vài câu, nhưng bây giờ y cũng nói khá dài thật khiến người khác ngạc nhiên.
Ngạc nhiên là một chuyện, nhưng không thể phủ nhận đó là những lời rất đúng sự thật.
Đó là Tạ Kiên Vĩ phân tích và đồng thời đoán ý của Lục Thiếu Hoa, theo như lời y nói thì Lục Thiếu Hoa đã phát ra tín hiệu, coi như là gián tiếp truyền lệnh, lập tức đánh, không nói lời dư thừa vô nghĩa, cũng không còn gì để nói.
-Ai!
Tiền Khiêm thở dài một hơi, nói:
- Đều là là do gia tộc Rothschild gây ra. Ngày nào đó tôi nhất định đem người tự tay xử lý David de Rothschild.
Là một trong ba lãnh đạo cao nhất của căn cứ Hổ Gầm, Tiền Khiêm biết rõ nội tình, biết sở dĩ có chuyện ngày hôm nay hoàn toàn là do gia tộc Rothschild gây ra, Lục Thiếu Hoa chỉ tự vệ mà thôi.
- Ha ha!
Lý Chí Kiệt cười ha hả nói:
- Chỉ sợ việc xử lý Rothschild không đến phần anh. Tôi dám đánh cuộc là đến thời điểm đó, tiểu Hoa nhất định sẽ tự mình ra mặt cũng tự mình ra tay. Về phần chúng ta, cùng lắm chỉ có thể đụng đến mấy nhân vật nhỏ như Rockerfeller hay Morgan mà thôi.
- Tôi sẽ xử lý Rockerfeller, ừ, quyết định như vậy đi, đến lúc đó hai người đừng theo giành với tôi đấy!
Tiền Khiêm nắm tay thành nắm đấm, nói một cách tức giận.
- Tôi muốn Morgan!
Lý Chí Kiệt cười, quyết đinh chọn người.
- Tôi muốn toàn bộ trang viên gia tộc Rothschild, để dành cho chúng một quả tên lửa đạn đạo, nổ một phát, cảnh tượng chắc chắn sẽ rất hoành tráng.
Tạ Kiên Vĩ nói bằng giọng lạnh lùng.
Độc, vô cùng độc, người khác chỉ muốn xử lý người nhưng Tạ Kiên vĩ lại muốn tiêu diệt trang viên. Nếu trang viên có người, phóng tên lửa xuống không biết sẽ có bao nhiêu người chết.
Nhưng nói cho cùng thì ba người bọn Lý Chí Kiệt độc như vậy hoàn toàn là do căm hận gia tộc Rothschild. Nếu không có gia tộc Rothschild thì không có tình hình ngày hôm nay và không có gia tộc Rothschild thì tập đoàn Phượng Hoàng cũng không phải kết thúc hoạt động sản xuất và kinh doanh.
Ai cũng biết rằng, ngoại trừ công ty Tài chính Phượng Hoàn, tất cả các công ty khác của tập đoàn Phượng Hoàng đều là công ty sản xuất và kinh doanh, những công ty này Lục Thiếu Hoa đã tốn hơn hai mươi năm mới tạo dựng được, thế mà bây giờ thật là thê thảm.
Tâm huyết cả đời bị huỷ, cho dù là qua cơn phong ba có thể phát triển trở lại, nhưng ấn tượng sâu sắc của việc này là không thể quên được.
Ba người coi như là những lãnh đạo lâu năm nhất, từng chứng kiến những bước chân đầu tiên trong sự nghiệp của Lục Thiếu Hoa từ những ngày đầu cho đến tận hôm nay, họ không đành lòng thấy tâm huyết cả đời của hắn bị huỷ.
- Chỉ còn mười mấy tiếng, mười mấy giờ nữa câu trả lời sẽ được đưa ra. Nếu chúng tiến vào phạm vi cảnh giới, chúng ta sẽ ra tay, còn nếu chúng không tiến vào, chúng ta sẽ hỏi ý kiến của Lục Thiếu Hoa.
Cuối cùng Lý Chí Kiệt đưa ra ý kiến, xem như ý kiến chung cuộc.
- Được.
- Được.
Tạ Kiên Vĩ và Tiền Khiêm đều đồng ý.
Ba lãnh đạo cao nhất của Hổ Gầm không gặp phải vấn đề gì, nhưng chính phủ Nhật Bản thì đang rất đau đầu, họ tuyệt đối không ngờ tập đoàn Phượng Hoàng cũng có vệ tinh gián điệp, hơn nữa còn hiện đại hơn vệ tinh của Mỹ.
Xem hiệu quả hình ảnh kìa, đó là video, không phải ảnh chụp ghép lại, thế mà dộ nét rất cao. Về điểm này thì vệ tinh gián điệp của Mỹ không theo kịp, cho tới bây giờ vệ tinh của Mỹ cũng chỉ có thể chụp ảnh mà thôi.
Ảnh chụp và cảnh quay có khác biệt rất lớn, cảnh quay video yêu cầu về tần số rất cao, có lẽ vệ tinh gián điệp của Mỹ cũng có thể quay được hình ảnh, nhưng tuyệt đối không có dộ nét cao như vậy, về điểm này vệ tinh của Mỹ kém hơn vệ tinh của tập đoàn Phượng Hoàng.
Sau khi thấy những cảnh quay đó, rất nhiều quốc gia chấn động, đồng thời họ cũng lo lắng, từ vũ trụ luôn có một camera đang chằm chằm chĩa vào họ, làm cái gì cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Nhưng dù nói như thế nào, nội các Nhật Bản chắc chắn là có phiền phức. Vào lúc này họ cảm thấy hối hận vì đã đồng ý chấp thuận cho tàu ngầm trồi lên mặt nước, rất trùng hợp bị vệ tinh quay được, bây giờ chứng cớ vô cùng xác thực, họ không có lời nào để nói.
Phải xử lý, bây giờ cách xử lý tốt nhất là kỷ luật lãnh đạo Cục phòng vệ, đưa người ra gánh tội thay, sau đó lại triệu hồi quân đội, như vậy họ còn có thể vớt vát được tình thế, bằng không họ sẽ phải chịu sự đả kích của các quốc gia Đông Nam Á.
Lúc này, chính phủ Mỹ cũng đang tự bảo vệ mình một cách khó khăn, không thể giúp gì cho họ, họ chỉ có thể dựa vào chính bản thân. Mà nếu vào lúc nào Trung Quốc sử dụng vũ lực đối với Nhật Bản, hậu quả có thể dễ dàng tưởng tượng được, không quá một ngày, toàn bộ Nhật Bản sẽ bị đánh tan.
Thới gian qua rất nhanh, sau khi đại diện chính phủ phát biểu trước giới truyền thông không đến bốn mươi phút, nội các Nhật Bản liền đẩy người ra chịu tội thay, bảo rằng đó là do lãnh đạo Cục phòng vệ tự ý ra quyết định. Lý do này có vẻ rất gượng ép nhưng dù sao thì cũng là một lý do.
Sau đó, Nhật Bản nói họ sẽ lập tức triệu hồi quân đội. Nhưng rất nhanh, nội các Nhật Bản liền nhận thấy phiền toái khác đã đến.
Sự ủng hộ đối với Thủ tướng đương nhiệm đột nhiên giảm xuống tới mức thấp nhất trong lịch sử, buộc phải từ chức là chuyện đã chắc chắn. Quả nhiên, mười phút sau Thủ tướng đưng nhiệm của Nhật Bản tuyên bố từ chức, còn chưa kịp triệu hồi quân đội.
Nội các được cải tổ! Tốc độ thay đổi Thủ tướng của Nhật Bản rất nhanh, có một số Thủ tướng mới nhậm chức mấy tháng đã phải từ chức, có một số có thể giữ chức được một năm rưỡi.
Nội các được tổ chức lại, bầu chọn Thủ tướng…tất cả phải bắt đầu lại, tuy rằng tốc độ thực hiện rất nhanh nhưng vẫn cần có thời gian. Tuy bộ phận quân đội Nhật Bản đang tiến vào bờ biển châu Phi đã nhận được tin, nhưng rút quân thì phải có lệnh của thủ tướng. Bây giờ nội các còn đang vội vã tìm người kế nhiệm Thủ tướng, căn bản là không thể đưa ra quyết định ngay được.
Trong khi đó các lãnh đạo cao cấp của Cục phòng vệ đang bị kỷ luật, cho nên đội quân đi châu Phi hoàn toàn không có ai quản lý, không có bất kỳ mệnh lệnh nào được đưa ra. Dưới tình huống như vậy, đội quân này cứ tiếp tục đi tới.
Mà tiếp tục đi tới thì hậu quả sẽ ra sao? Có thể nghĩ, bọn họ có đến mà không có về, nhưng lúc này bọn họ còn chưa tiến vào phạm vi cảnh giới do nhóm Lý Chí Kiệt đặt ra, cho nên chưa bị xử lý.